Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 111: Lo lắng




Chương 111: Lo lắng

Oskar gật đầu đáp lại rồi đứng dậy rời đi, hắn bước qua cánh cửa ở bên trái, đứng ở đây hắn mới thấy được có một sợi dây thừng treo dọc kéo dài ngăn cách hai bên, nó phân chia những người được lựa chọn cùng những kẻ bị loại ra.

Oskar nhìn lướt qua đám người, Noah không có mặt ở đây, không biết người thanh niên đã đi đâu rồi.

Trên sân, những người đàn ông lại xếp hàng trước một căn phòng khác, từng người từng người một đi vào trong phòng.

Thời gian chờ đợi nhanh chóng trôi qua, Oskar cũng chờ tới lượt mình, bước vào căn phòng kia.

Hắn thấy được những người ứng tuyển đã cởi ra quần áo, có người đang bỏ xuống áo ngoài, có kẻ đã lột sạch quần áo, gần như t·rần t·ruồng đứng ở đó.

Có những người trông không giống với lính đánh thuê chút nào đang kiểm tra thân thể bọn họ.

Hội phó Gareth ngồi sau một cái bàn ở trong phòng, ông ta không để ý tới người khác, từ từ lật xem những giấy tờ ở trước mặt mình.

“Cởi đồ ra, rồi đi qua kia.” Một người đàn ông nói với Oskar.

“Vâng.” Hắn không hỏi nhiều, gật đầu rồi nhanh chóng trút bỏ áo quần, chỉ để lại cái quần lót rộng kéo dài tới trên đùi.

Oskar thấy có chút ‘mát mẻ’ hơi run lên khi làn gió từ ngoài cửa thổi qua, chút xíu da gà nổi lên.

Cơ thể của hắn trải qua sự kiểm tra của hai người.

Người đầu tiên là một ông già.

Ông ta kiểm tra toàn thân hắn, miệng lưỡi, mắt, móng tay, màu da, ông ta còn dùng tay giữ chặt cổ tay Oskar một hồi.

Người thứ hai là một người đàn ông trung niên.

Ông ta thì sờ nắn cơ thể, đưa tay ấn nhẹ vào các vùng khác nhau, kiểm tra xem thân thể có gì khác thường hay không.

Sau khi không thấy có gì bất thường, không có dị tật và kết cấu xương tốt đẹp, người trung niên gật đầu, để hắn đi tới một cái bàn ở cửa.

Oskar thở phào, hắn thầm nghĩ ‘cho dù đi đến đây mà không được chọn thì cũng được kiểm tra cơ thể đầy đủ từ trên xuống dưới’.



Hiếm có ai bị loại trong bài kiểm tra này, chỉ có những kẻ cởi áo ra để lộ một thân xương xẩu gầy còm không chút cơ bắp mới bị loại ra, hoặc là những khuyết tật không thể nhìn thấy bằng mắt thường bị hai người kia phát hiện ra.

Oskar đi tới trước bàn, người đang ngồi hỏi hắn, “Ngươi tên gì?”

“Oskar.”

Người kia lật xem những mảnh giấy, Oskar thấy được những cái tên đã bị gạch đi, cùng một tờ giấy khác ghi tên những người vượt qua tất cả các bài kiểm tra.

Người kia tìm thấy tên Oskar, ngừng tay lại ngẩng đầu lên, “Ngươi ở trong thành, phía tây?”

“Đúng vậy.” Oskar gật đầu xác nhận, hơi có chút lo lắng, hắn không biết liệu có ai tra ra được hắn không phải người ở nơi này hay không.

Nhưng có lẽ không người nào bỏ công sức để tìm hiểu về việc đó, bản thân Oskar cảm thấy nó cũng không quan trọng lắm.

Người kia viết tên Oskar và vài thông tin của người thanh niên vào trong tờ giấy mới, cái tên được thêm vào cuối danh sách, sau đó hắn ngẩng đầu lên.

“Ngày mai tới đây trình diện, mang theo người bảo lãnh của ngươi.” Người kia lại nói tiếp.

“Người bảo lãnh?” Oskar nuốt nước miếng hỏi lại.

“Cha mẹ của ngươi, người thân của ngươi hoặc ít nhất là hàng xóm của ngươi, người sẵn sàng đứng ra bảo lãnh.” Người kia giải thích một lượt.

“Để làm gì?” Oskar hỏi tiếp.

“Nếu ngươi nhận lấy tiền lương rồi đào ngũ, chúng ta sẽ tìm bọn họ đòi tiền. Nếu ngươi bỏ chạy trong trận chiến, chúng ta sẽ tìm họ đòi tiền đền bù, đương nhiên nếu ngươi không chạy thoát thì thôi.” Người kia cười nói, “Ngươi sẽ không đào ngũ phải không? Khi chưa thực hiện xong hợp đồng của mình.”

“Ta sẽ quay lại vào ngày mai.” Oskar không trả lời câu hỏi kia, sắc mặt hơi u ám rời khỏi căn phòng, hắn tự hỏi bà Ruby có đồng ý bảo lãnh cho mình hay không.

Và liệu rằng hội lính nỏ có đồng ý về điều đó hay không, vì bà ấy hẳn cũng phải đứng ra bảo lãnh cho con mình là Noah.

“Oskar!” Vừa ra khỏi phòng, suy nghĩ của hắn đã bị cắt đứt, Noah kêu lên, trên mặt đầy hớn hở vui vẻ chạy tới.

“Làm sao, kết quả ra sao rồi?” Noah chần chừ hỏi, hắn cảm thấy Oskar hẳn là được chọn, người thanh niên trước mắt mình có lẽ đã dễ dàng thông qua tất cả các bài kiểm tra.

Nhưng hắn nhìn thấy sắc mặt Oskar có chút lạ.



“Đương nhiên là thông qua, ta được chọn.” Oskar cười nói, nụ cười hơi có chút cứng ngắc.

“Ngươi thì sao?” Oskar đã biết câu trả lời qua khuôn mặt vui vẻ kia, nhưng vẫn hỏi.

“Ta vượt qua tất cả, họ nói ngày mai quay trở lại đây để làm hợp đồng.” Noah cười cười kéo lấy Oskar rời đi.

“Nghe nói hợp đồng kéo dài sáu tháng, trong đó có một tháng để huấn luyện.” Noah liên tục nói không ngừng về những gì mình nghe được, hai người bước đi trên con đường trở về.

Hiện tại đã qua giờ trưa, trên đường dòng người ít đi, đi một đoạn họ liền tới ngã rẽ vào quảng trường.

Hai người rẽ phải, bước đi, khi qua chỗ khu chợ, Oskar nhìn thấy đám người vẫn đang xếp hàng chờ đợi tới lượt mình tham gia tuyển chọn, tuy số lượng đã giảm đi nhưng vẫn còn rất đông.

Bọn họ đa phần là những người ở ngoài thành hay người mới vừa nghe được tin tức và tìm tới đây.

Oskar liếc nhìn chỗ cửa hàng lương thực của Jacob, phía trước đứng mấy chiếc xe ngựa, hắn biết là có việc đang chờ đợi mình ở phía bên kia.

“Noah, ta đi làm việc đây, chiều ta sẽ trở về.” Hắn vỗ vai Noah nói, hắn muốn kiếm thêm chút tiền, đó là việc cần thiết trước mắt.

Còn về chuyện bão lãnh, đợi trời tối hắn sẽ nói chuyện với bà Ruby.

“Ta cùng ngươi qua?” Noah có chút do dự nói.

“Trở về với mẹ của ngươi đi, chẳng bao lâu ngươi phải rời xa bà ấy rồi.” Oskar cười nói, Noah đứng tại chỗ suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

“Vậy tối nay gặp lại.” Noah tiếp tục đi trở về nhà.

“Tối nay gặp lại.” Oskar đáp lại, hắn nhanh chân chạy về phía cửa hàng, vừa tới nơi thì thấy Jacob đang cùng người nào đó nói chuyện ở bên trong.

Một người khuân vác đã làm việc được một hồi, trên người hắn ta thấm ướt mồ hôi.

“Oskar, ngươi cũng tới rồi, cùng hắn chất hàng lên xe đi.” Jacob lướt thấy bóng dáng người thanh niên đứng bên ngoài, nói một câu rồi lại tập trung nói chuyện.



Oskar chỉ chờ có vậy, nhanh chóng xắn tay áo lên, lao vào trong công việc, hắn cũng không hỏi tiền công bao nhiêu, hắn đã trở thành người khuân vác quen thuộc với cửa hàng này.

Những bao tải chứa lương thực hắn từng khiêng vào xếp trong cửa hàng lúc này lại được hắn khiêng ra, đặt lên xe ngựa.

Người khuân vác ban đầu cũng không lo lắng khi công việc bị chia đều, bởi vì hàng hóa thì rất nhiều, một mình hắn cũng không kham hết được, hắn chỉ gật đầu chào hỏi Oskar một cái rồi tiếp tục làm việc.

Một lát sau, Jacob cũng nói chuyện xong, người kia rời đi trước, người chủ cửa hàng đi ra ngoài quan sát tiến độ công việc, nhìn một lát, hắn cảm thấy có lẽ hai người là chưa đủ.

Hắn vẫy tay gọi lại một người đánh xe, nói với anh ta gì đó.

Sau khi người kia đánh xe quay trở lại, có thêm hai người nữa ngồi trên xe ngựa mà đến, cũng gia nhập vào công việc này.

Lúc này Jacob mới hài lòng nhìn xem đống lương thực mình tích trữ vơi dần đi, dường như tưởng tượng được số vàng mình kiếm được, những đồng vàng đang rơi leng keng vào trong túi hắn.

Công việc kéo dài từ hơn giữa trưa tới chiều, giữa khoảng thời gian này bốn người chỉ dừng lại nghỉ ngơi khi quá mệt mỏi hay ở vào những khoảng trống khi các xe ngựa rời đi.

Bọn họ đã chất rất nhiều xe hàng, những chiếc xe ngựa rời đi quảng trường, chúng chạy về phía bến cảng và sẽ có những người khác ở đó chất hàng lên thuyền.

Khi trời chiều chuyển tối, đống lương thực trong cửa hàng bị khiêng đi gần hết, mấy chiếc xe ngựa vòng đi vòng về không biết bao nhiêu lượt.

Công việc của họ cuối cùng kết thúc, Jacob trả công cho hai người tới sau mỗi người 2 Trite, người đàn ông làm việc từ đầu được 3 Trite.

Đợi tới lượt Oskar, Jacob do dự chốc lát rồi lấy thêm một đồng xu bỏ vào tay Oskar, tổng cộng là 3 Trite.

“Cảm ơn ông chủ.” Oskar cười nói, hắn tỏ ra biết ơn Jacob vì đồng tiền được thêm vào.

“Lần sau nhớ tới sớm, thôi về đi.” Jacob phất phất tay, quay vào trong ngồi xuống bàn tiếp tục tính tiền lời, cười không ngừng được.

Món tiền nhỏ chẳng đáng là gì với số lời mà hắn kiếm được trong vụ làm ăn này.

Oskar thở dài một hơi, bước ra khỏi cửa hàng, hai tay và đôi vai như c·hết lặng vì mệt mỏi và đau nhức.

Chợ đã tan, mọi người đã trở về, chỗ tuyển quân cũng không còn bóng người, cánh cửa phòng đã bị đóng kín.

Hắn bước đi lê thê từng bước trở về nhà, trong lòng lại dâng lên nổi niềm lo lắng ban trưa.



---

Cảm ơn Nấm tặng hoa!