Chương 110: Đơn giản
Oskar suy nghĩ rất nhiều về thứ ở phía sau căn phòng, có lẽ là bóng dáng của vị hội trưởng tên Hugo, người thanh niên vẫn chưa xuất hiện tại hiện trường buổi tuyển quân từ sáng đến giờ.
Có lẽ là Gareth đang đứng trong góc phòng đùa giỡn với con chim ưng xinh đẹp, thỏa thích hưởng thụ cái nhìn thèm muốn của người khác.
Hay là những người lính kỳ cựu đang kiểm tra đám lính mới, chỉ bảo họ cách sử dụng nỏ.
Tất cả những thứ đó đều không xuất hiện.
Oskar bước vào trong căn phòng, nhìn thấy cảnh tượng phía sau tấm màn đen kia.
Một căn phòng rộng rãi, không có hội trưởng Hugo, cũng không có hội phó Gareth và chắc chắn là không có nỏ.
Nếu như không tính tới những huy hiệu hình nỏ nhỏ nhỏ xinh xinh kia.
Bên trong là một căn phòng dài với hai cánh cửa ở đầu bên kia, chúng đang được mở ra, nhìn qua có thể thấy được một khoảng sân rộng có rất nhiều người tụ tập.
Những người đã thông qua việc đăng ký và bài kiểm tra ở căn phòng này.
Họ thông qua hai cánh cửa ở phía bên kia mà ra ngoài, nên không ai thấy họ xuất hiện trở lại ở khu chợ.
Trong phòng là một loạt ghế ngồi, cùng nhiều người đang đứng xếp hàng chờ đợi.
Trong phòng, đèn đốt sáng như ban ngày.
Một số người ngồi trên ghế, căng mắt nhìn về phía trước, họ nhìn về phía những huy hiệu hình nỏ của hội, kích thước của chúng không giống nhau, được đặt ở những khoảng cách nhất định, đặt xa dần ra và nhỏ dần lại.
Bên cạnh mỗi người bọn họ đều có một người đứng ghi chép, hỏi thăm mỗi người đang ngồi về phương hướng của mũi tên trên cây nỏ kia.
Trả lời cho giám khảo rằng nó quay lên hay xuống, trái hay phải.
Những người tham gia tuyển quân chắc hiếm ai ngờ tới bài kiểm tra này, cố gắng căng mắt ra mà quan sát rồi cẩn thận trả lời.
Họ yên tâm khi nhìn những hình ở gần, rồi sau đó huy hiệu bắt đầu rời xa ra 1 mét, 2 mét cuối cùng đến 10 mét.
Đa phần mọi người bỏ cuộc khi huy hiệu nhỏ bằng đồng xu và cách xa năm mét, vượt qua khoảng cách và kích thước này mọi thứ trở nên mơ hồ và họ đoán bừa về phương hướng rồi nhìn vẻ mặt của giám khảo không biết mình có trả lời đúng hay không.
Nhưng không ai đáp lại họ, các giám khảo bình tĩnh hỏi xong mười câu, ghi chép gì đó trên giấy, sau đó chỉ đáp lại một câu, với hai từ ngắn gọn.
‘Bên trái’ hoặc là ‘bên phải’ ở đây chúng đồng nghĩa với ‘thông qua’ cùng ‘rời đi’.
Những kẻ qua cửa bên trái mà vào sân hớn hở dừng bước, chuẩn bị cho bài kiểm tra kế tiếp.
Những kẻ qua cửa bên phải mà ra thì thất vọng chán chề, cúi thấp đầu rời đi theo lối riêng.
Những người b·ị đ·ánh rớt cũng không còn hứng thú trở lại khu chợ, họ trở lại với cuộc sống thường ngày của mình.
Có lẽ là đánh cá, có lẽ là khuân vác hay mua bán trong chợ, nhưng đều không còn liên quan tới hội lính nỏ này nữa.
Oskar đứng chờ đợi, nhìn bóng dáng của đồng bạn mình, Noah, tên kia đang ngồi trên ghế, căng thẳng nhìn chăm chú phía trước.
Khuôn mặt không hề thay đổi phương hướng, chỉ tập trung tới tấm bảng kia, tấm bảng sơn trắng và cái huy hiệu thì màu đen.
Hắn có vẻ tự tin với câu trả lời của mình khi tấm bảng cách mình 5 mét, khi nó ở 6 mét, người thanh niên mất chút thời gian xác định nhiều lần trước khi chắc chắn, khi nó ở 7 mét, hắn chỉ thấy hình dáng mơ hồ, từ 8 mét trở đi là một loạt câu trả lời nhanh chóng nhưng không có chút giá trị nào.
Từ 8 mét trở đi, hắn tất cả đều trả lời là ‘chỉ lên trên’ hiển nhiên Noah cũng không thấy rõ nó chỉ đi đâu.
Trả lời xong, hắn đổ mồ hôi quay qua nhìn về phía vị giám khảo, nghe tiếng ngòi bút loẹt xoẹt mà lòng run run.
Người kia bỗng ngừng bút, đưa mắt nhìn hắn, Noah giật mình cười ngượng ngùng.
“Bên trái.” Vị giám khảo cười nói, Noah nghe vậy vui vẻ đứng dậy rời đi, cũng không để ý tới Oskar đứng ở phía sau.
Oskar cười khổ, nhìn hắn hớn hở rời đi, mồ hôi sau lưng Noah còn chưa khô, có thể thấy được rõ ràng vết thấm ướt.
“Bên phải.”
Người xếp trước Oskar thì không may mắn như vậy, lủi thủi đi vào cửa bên phải.
Oskar tiến tới trước ngồi xuống ghế, một người kéo tấm bảng trắng từ xa đến gần, phương hướng của huy hiệu phía trên bị người kia xoay một cái, nó quay quay rồi dừng lại.
“Trên.” Oskar lập tức đáp.
“Dưới.”
“Trên.”
“Trái.”
“Phải.”
“Dưới.”
“Dưới.”
Bảy huy hiệu đầu tiên không có chút độ khó nào, hắn dễ dàng đáp lại khi huy hiệu vừa ngừng xoay trên bảng.
Herman cười nhẹ, cảm thấy tên nhóc này không tồi, chỉ hắn mới biết rõ, trả lời đúng năm câu đầu coi như vượt qua được bài kiểm tra này.
Không trả lời được năm câu đầu, chứng tỏ thị lực của ngươi không đủ để trở thành một tên lính nỏ.
Giống với cung thủ, thị lực là đặc điểm đầu tiên mà một tên lính nỏ cần phải có.
Khác với những cung thủ luyện tập nhiều năm để có được kỹ năng bắn tên điêu luyện.
Có những kẻ chỉ mất một tháng là có thể thành thục cách sử dụng nỏ.
Với mỗi tên lính được tuyển vào, bọn hắn sẽ được trang bị đầy đủ, huấn luyện kỹ càng.
Không ai muốn phung phí tiền bạc và của cải vào trên người của một tên mắt mờ tay run cả, không chỉ không g·iết được kẻ địch mà còn có nguy cơ bắn nhầm đồng đội.
Thị lực không phải là tất cả nhưng nó rất quan trọng.
Vì vậy nên không có kẻ nào trả lời được dưới năm câu có thể vượt qua bài kiểm tra, dù cho ngươi có cường tráng khỏe mạnh tới mức nào.
Đó là lý do những kẻ bị khuyết tật về mắt rõ ràng bị loại thẳng tay ở chỗ đăng ký.
Herman mỉm cười không phải vì Oskar trả lời được bảy câu liên tiếp, mà là vì thái độ thoải mái và tốc độ nhanh chóng kia.
Hắn chờ mong ba câu cuối cùng, thứ mà hắn thường bỏ qua trong bài kiểm tra này, bởi vì hiếm có ai trả lời đúng được, bảy câu thường là mức cao nhất mà bọn hắn nhìn thấy được, và chính bản thân hắn chỉ dừng lại ở số bảy.
Trong cả tháng nay, tuyển quân ở khắp các thành trấn, chính hắn chỉ gặp được một tên thiếu niên trả lời đúng huy hiệu cách 8 mét, mà thông qua nét mặt của tên kia thì bản thân hắn còn không chắc chắn lắm về đáp án của mình.
Người điều chỉnh bảng cũng nhận ra gì đó, nhìn về phía Herman, hắn kéo bảng ra chỗ 8 mét đã đánh dấu sẵn, rồi chờ đợi nhìn về phía Oskar.
“Trên.” Không vượt qua ba giây, Oskar đưa ra đáp án của mình.
Hắn cảm thấy bài kiểm tra này khá dễ dàng với mình, đến mức 8 mét mới hơi khó khăn một chút.
Hắn không cần nhìn tờ giấy cũng biết mình đã đáp đúng, bởi vì người điều chỉnh bảng gật đầu ra hiệu với Herman.
Người giám khảo cười khổ khi nhận ra là Oskar cũng nhận ra mình không nhìn thấy, tên thanh niên kia đáp lại hắn bằng một nụ cười.
Mức 9 mét, dưới, mất khoảng chừng 5 giây, người đứng ở đầu kia gật đầu.
Mức 10 mét, “Trên.” Oskar nói, hắn lờ mờ thấy được mũi tên trên cái huy hiệu nhỏ xíu kia chỉ lên trên, mũi tên ngắn nằm trên dây cung kéo căng của cây nỏ.
Câu trả lời lần đầu tiên có hơi không chắc chắn.
Hắn thở dài một hơi khi người kia gật đầu, Oskar biết rằng mình đã trả lời đúng hết.
“Ngươi tên gì?” Herman hỏi, hắn không chờ đợi được muốn biết tên đồng đội tương lai của mình.
“Oskar.” Không chỉ Oskar bất ngờ với câu hỏi, những người khác đang chờ đợi cũng vậy, họ không rõ ràng chuyện gì xảy ra, đây là lần đầu họ nghe được giám khảo hỏi thăm tên của một người ứng tuyển.
Không phải bọn hắn luôn mặt lạnh và cáu gắt sao?
“Ta là Herman, hẹn gặp lại ở Loshek, đi qua cửa bên trái để tham gia bài kiểm tra tiếp theo.”
Herman nhìn lướt qua thân hình của Oskar, mỉm cười, “Ta nghĩ nó cũng sẽ cực kỳ đơn giản đối với ngươi thôi.”
---
Cảm ơn Nấm, Khôi Nguyên tặng hoa!