Chương 109: Căn phòng
Sải cánh đó dài hơn một mét, mang theo lông vũ màu nâu xám.
Kia là một con chim rất lớn, nó lướt nhẹ trên bầu trời của tòa thành này, bay qua những ngôi nhà và những con người, tất cả trông có vẻ nhỏ bé từ trên cao.
Gareth cũng chú ý tới khi Oskar chỉ cho Noah, hắn có chút bất ngờ, suy nghĩ một chút sau đó lại ngước nhìn về phía trên kia.
Nụ cười nở trên môi, chờ đợi con thú cưng của mình đáp xuống.
Con chim vui vẻ lượn quanh vài vòng tròn, rồi nó giảm dần độ cao.
Nhưng nó kêu lên vài tiếng ngắn, giai điệu kia bao hàm sự vui vẻ, con chim nhanh chóng rơi xuống như một hòn đá.
Lúc này rất nhiều người cũng đã nhìn thấy nó, có người sợ hãi bỏ chạy khi nó bay sát lại gần.
Họ sợ bị con chim lớn t·ấn c·ông.
Nhưng đám người còn chưa kịp tránh né hay làm ra phản ứng, con chim đã gọn gàng đáp vững ở trên cánh tay của người hội phó.
Cánh tay trái của Gareth hơi thấp xuống một chút, ổn định giữ vững con chim kia trên tay, trên tay ông ta mang theo lớp vải da dày, phía trên đó đã có rất nhiều dấu vết do những móng vuốt của con chim để lại.
Hắn ta mỉm cười, cưng chiều nhìn ngắm thú cưng của mình.
Ngoài một số lính đánh thuê của hội lính nỏ, tất cả mọi người đều bất ngờ khi sự việc xảy ra.
Noah kéo lấy Oskar ra khỏi hàng, hai người đi sang bên cạnh chen lấn tới trước, hắn muốn nhìn rõ con vật kia.
Oskar cũng không để Noah đi một mình, tùy ý người thanh niên kéo theo mình, nhanh chóng tách ra đám người, hai người cuối cùng cũng nhìn rõ con chim kia.
Một con chim ưng, nó đang đứng bằng hai chân trên tay người đàn ông.
Nó cao khoảng nửa mét, từ đầu xuống dưới cánh có màu xám đen, trước ngực có màu trắng vàng.
Dáng đứng thẳng và ánh mắt bén nhọn.
Oskar có thể nhận thấy sự sắc bén khi nhìn cái mỏ nhọn và móng vuốt trên hai chân kia.
“Thật ngầu, ta cũng muốn có một con!”
Noah thốt lên, nói lên nỗi lòng của nhiều người.
Những người đứng xung quanh đang chăm chú quan sát con chim ưng kia, ước ao mình cũng có được một con giống như vậy.
Cả Oskar cũng không khác mấy, hắn đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Gareth, hôm qua hắn ước ao con ngựa đen, hôm nay hắn lại ước ao con chim ưng.
Gareth không để ý ai cả, con chim ưng thì xù lông, ánh mắt sắc bén kia lướt qua một lượt đám người xung quanh, để bọn hắn hơi run sợ trong lòng.
Gareth cười một tiếng, gãi gãi đầu nó, “Gió Đông, đừng để ý tới bọn hắn!” Giọng ông ta trìu mến, con chim đáp lại bằng ánh mắt to tròn xoe, nhìn chủ nhân của mình.
Đám lính đánh thuê đã quá quen thuộc với Gió Đông, con chim ưng của ngài Gareth, bọn hắn cũng đều từng ước ao, chờ mong một ngày nào đó mình sẽ có được một con giống vậy, nhưng rồi mơ ước theo thời gian phai nhạt đi.
Một số người mang theo ước mơ kia c·hết đi, hoặc là rời khỏi hội, hoặc chấp nhận rằng nó quá viển vông, ý nghĩ đó chỉ thi thoảng xuất hiện lại ở trong giấc mơ.
Gareth mang theo con chim của mình lui vào căn nhà ở phía sau, biến mất sau cánh cửa, để đám người tiếc nuối vì không thể nhìn ngắm nó nữa.
Căn nhà kia do Tử tước Fred Brindo chuẩn bị cho hội lính nỏ, để họ có một chỗ tuyển quân.
Oskar kéo lấy Noah chạy trở về hàng, lát sau những người khác mới phản ứng lại, thứ tự của hàng ngũ xáo trộn rất nhiều so với trước đó.
Oskar và Noah còn tới trước vài chục người, những người về hàng sớm thì vui cười hớn hở, những kẻ mất đi vị trí bị dồn xuống phía sau thì cằn nhằn thấp giọng mắng mỏ.
Nhưng rồi họ im lặng và chấp nhận khi nhìn những người lính canh giữ hai bên thay đổi sắc mặt.
Chỉ có thể thầm trách bản thân ham vui, mắng những kẻ đã chiếm chỗ của mình.
Những người trong chợ bắt đầu mua bán như mọi khi, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bên này.
Càng ngày càng có nhiều người thanh niên trai tráng từ những nẻo đường đổ dồn về nơi đây.
Những người đứng ở trước nhất cuối cùng cũng đã bắt đầu việc đăng ký, họ xếp thành ba hàng dài tiến tới ba cái bàn gỗ được đặt trước gian phòng.
Ba người đầu tiên tiến lên.
Sau mỗi cái bàn gỗ đều có một người đang ngồi, họ là những người phụ trách việc tuyển quân.
“Tên?”
“Adam.”
Mọi người hỏi và đáp.
Họ hỏi qua tên tuổi của những người trước mặt, quan sát sơ qua một lượt rồi cho phép họ vào trong phòng.
Đa số những người tới ứng tuyển đều thông qua được, chỉ có vài người bị loại ra.
“Ngươi nói sao, ta làm sao không đủ điều kiện?” Một người trung niên la mắng người bằng tuổi con mình.
Người thanh niên đang ngồi ghi chép, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt trợn lên, “Cút.”
Hắn ta chỉ nói một từ duy nhất, người thanh niên này tuy làm công việc ghi chép, nhưng vóc dáng cũng không yếu đuối, Oskar có thể thấy được một chút đường nét của cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo vải.
Hắn có thể chắc chắn rằng nếu đánh nhau, người trung niên kia không có chút cơ hội nào để chiến thắng.
Ông ta có vẻ yếu đuối và già nua, Oskar đoán chừng phải gần năm mươi tuổi, đó chắc cũng là lý do ông ấy bị loại ra.
Nhưng người thanh niên không cần phải ra tay, chỉ một tiếng nói với một từ thốt ra đã người đàn ông trung niên sợ hãi lui bước.
Hắn quay người rời đi, miệng lẩm bẩm mắng vài câu, nhưng cũng không dám nói to.
Sau đó lần lượt có người bị loại, đa phần là người già hay người có khuyết tật gì đó rõ ràng trên cơ thể.
Ba người đang ngồi kia không chút do dự đuổi bọn hắn đi.
Khi một tên thanh niên chột một mắt cãi lại, la hét hùng hổ muốn đánh nhau, người ghi chép cười gằn một tiếng, liếc mắt ra hiệu.
“Đứng ra, xem ta có đánh ngươi nằm xuống đất hay không, tại sao ta lại không được chọn?” Hắn còn đang đập bàn la mắng, bên cạnh hai người lính đã đi tới.
Là hai người lính của hội lính nỏ, mỗi người một bên kẹp lấy tên kia, hắn ta la hét rồi bị người kéo đi khỏi quảng trường.
“Khốn kiếp, buông ta ra, có giỏi thì đấu tay đôi.” Tiếng la biến mất sau một ngõ hẻm, hắn ta cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích trước sức mạnh chênh lệch quá lớn.
Binh lính của Tử tước im lặng nhìn, cũng không đứng ra ngăn cản hành động của mấy tên lính đánh thuê.
Đám người ứng tuyển thì đứng im trong hàng, sau đó không còn ai có ý kiến phản ứng lại một cách gay gắt nữa.
Còn tên chột, có lẽ hắn sẽ bị một trận đòn để hắn ghi nhớ suốt đời.
Hắn không gia nhập được hội lính nỏ Helmelo, nhưng cũng có một kỷ niệm khắc sâu để kể cho con cháu mình, giáo huấn chúng về sự đáng sợ của tổ chức mình từng muốn gia nhập, đám lính sẽ xuất hiện với vai kẻ tàn bạo, kẻ phản diện cần bị trừng phạt.
Noah và Oskar đứng chung một hàng.
Sau khi qua hơn nửa giờ, lúc này đã tới lượt của Noah, Oskar đập vai hắn một cái, đưa cho bạn mình sự cổ vũ.
Noah gật đầu rồi tiến lên phía trước, đứng trước cái bàn gỗ đặt ở phía bên trái.
Hai người hỏi đáp một lượt.
Người thanh niên nhanh chóng ra hiệu cho Noah đi qua.
Noah vui vẻ hướng về phía Oskar cười một cái, rồi nhanh chân đi tới, vén lên màn vải, bước qua cánh cửa kia, tiến vào trong căn phòng phía sau.
Oskar bình tĩnh tiến tới, người kia đang ghi chép thông tin của Noah, ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trước mặt mình.
Hắn liếc nhìn một lượt bề ngoài của Oskar, gật đầu, “Tên gì?”
“Oskar.”
“Tuổi?”
“Mười tám.”
Hai người dùng những câu ngắn gọn vừa hỏi vừa đáp.
“Ở đâu?”
Đến đây, Oskar hơi khựng lại một nhịp, hắn suýt nữa thốt lên ‘Orman’ hắn nhanh chóng đáp lại, “Thành Batgot, ở phía tây khu chợ.”
“Ừm.” Người kia gật đầu, phất tay ra hiệu cho hắn.
Oskar biết mình đã thông qua, không nói thêm gì mà vội vàng tiến vào căn phòng kia.
Từ ban đầu đến giờ, rất nhiều người đã tiến vào bên trong, nhưng chưa có ai rời khỏi, bên trong kia vẫn là một bí ẩn với những người đang chờ đợi ở ngoài.
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa!