Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 108: Bầu trời




Chương 108: Bầu trời

Sáng sớm, Oskar và Noah bị bà Ruby đánh thức.

Khi họ tỉnh dậy, mùi bánh mì nướng và mứt táo thơm phức đã tràn ngập cả căn phòng, để cho họ tỉnh táo ngay tức thì.

Không biết bà Ruby đã tỉnh dậy từ lúc nào, nhưng bà đã làm xong bữa sáng, chúng được chia ra thành ba phần đặt ở trên bàn, chỉ chờ đợi bọn họ ngồi vào bàn.

Hai người hớn hở ăn bữa sáng của mình, mứt táo ngọt ngào dính bên khóe miệng.

Họ vừa ăn vừa nói chuyện về cuộc tuyển chọn.

Vừa ăn xong, hai người họ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Mẹ, con đi đây.” Noah nói, mở ra cánh cửa, hôm nay hắn chỉ mặc một cái áo vải mỏng, không mang theo tạp dề da như mọi khi.

Hiếm có một ngày mà hắn không đến lò rèn, nếu như mọi chuyện có kết quả tốt đẹp, hắn sẽ từ biệt búa và đe mãi mãi, bắt đầu hành trình viết nên câu chuyện mà mình vẫn thường mơ tới.

“Cháu cũng đi đây cô Ruby.” Oskar nói.

Trong đêm hắn suy nghĩ khá nhiều về cuộc tuyển chọn, và kỹ năng dùng nỏ là thứ mà mình phải học tập lại từ đầu, nhưng điểm xuất phát của những người khác cũng giống hắn.

Hắn cũng rõ ràng ưu thế của mình, hắn tự tin mình sẽ được tuyển chọn trong ngày hôm nay.

Có lẽ đây là một trong những bữa ăn cuối cùng mà hắn ăn tại ngôi nhà này, một trong những ngày tháng cuối cùng trước khi mình lần nữa rời đi.

Giống như rời đi làng Orman, hắn cũng sẽ rời đi Batgot.

“Ừm, đi nhanh đi, cố lên.”

Ruby gật đầu, đi theo họ ra cửa, nàng đứng ở trước phòng mà nhìn bóng lưng hai người thanh niên rời đi, dần dần rời xa nơi này.

Khi bóng dáng họ biến mất, Ruby mới trở về, nàng thoăn thoắt thu dọn bàn ăn, rồi lấy ra dụng cụ bắt đầu đan len, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía cánh cửa, không thể tập trung toàn bộ tinh lực vào công việc được.

Trong đầu nàng thoáng hiện những suy nghĩ.



Nếu chúng thành công, con trai mình và Oskar sẽ rời đi, rời khỏi mình mà đi, Ruby biết nàng sẽ rất nhớ chúng, nhưng trong lòng thì luôn cầu mong cho chúng được tuyển chọn.

Bởi vì khi chim con lớn rồi, rời tổ sải cánh bay đi là chuyện đương nhiên.

Nào có chim mẹ nào ngăn con mình vui vẻ thoải mái bay lượn trên bầu trời trong xanh kia.

Bầu trời đẹp đẽ và tràn ngập những điều không biết.

Những điều mà chúng đã mơ tới từ khi còn trong trứng, khát khao lớn dần khi cơ thể lớn lên, chúng muốn bay lên khi đã đủ lông cánh.

Chim mẹ sẽ ước ao thấy được con mình bay cao và bay xa.

Ruby thở dài, dứt khoát bỏ kim đan và cuộn len vào giỏ, cất chúng đi.

Nàng lại đi tới bên bếp nhỏ, chuẩn bị nấu một bữa ăn ngon chờ hai đứa nhóc kia trở về.

Nấu ăn để cho tâm thần của nàng tạm thời không bị thu hút đi bởi những suy nghĩ hỗn tạp, tạm thời tập trung vào đống thức ăn tươi mới này.

Tiếng lạch cạch vang lên, dao thớt v·a c·hạm, mùi vị tươi ngon bốc lên qua ống khói, làn khói bay đến bầu trời xanh phía trên.

Oskar cùng Noah đi tới chỗ quảng trường.

Hắn nhìn thấy một góc của quảng trường treo mấy lá cờ dài màu xanh lá cây, phía trên thêu lên một cây nỏ màu trắng, giống với huy hiệu của người hội phó tên Gareth mà hắn đã nhìn thấy vào hôm qua.

Đây chắc là huy hiệu của hội lính nỏ.

Khu vực này bị dọn dẹp để trống ra, những người từng bày sạp bán hàng ở đây phải nhường chỗ cho những người xa lạ này.

Không ai dám có ý kiến gì vì đây là mệnh lệnh của lãnh chúa Fred, một hiệp sĩ được vị Tử tước phái tới đây để hỗ trợ.

Cùng theo với anh ta còn có một đội binh lính mang theo huy hiệu của Batgot, cho thấy mức độ chú trọng của Tử tước Fred Brindo.

Hội lính nỏ, là một tổ chức lính đánh thuê, họ đương nhiên cũng có lực lượng vũ trang của riêng mình.



Đó là những người lính mặc giáp xích và giáp da, mang theo huy hiệu của hội lính nỏ.

Những người này nhìn có vẻ còn chính quy và mạnh mẽ hơn khi so sánh với các binh lính của Tử tước, đương nhiên là trừ vị hiệp sĩ kia ra.

Oskar thấy được họ mang theo kiếm ngắn, dao, rìu, nhưng không thấy được thanh nỏ nào, hắn tự hỏi tại sao hội lính nỏ lại không mang theo nỏ.

Có lẽ ở trường hợp như thế này không cần dùng tới chúng?

Không chỉ hắn và Noah, nhiều thanh niên trai tráng khác trong thành cũng nghe tin về việc tuyển quân của hội.

Họ tập trung đến từ mọi ngóc ngách trong thành, tin tức này dần truyền tới ngoài thành, bến cảng và làng trấn xung quanh, nhiều người biết tin đã lên đường tụ hợp đến dây.

Khu chợ vốn dĩ đông đúc hiện tại càng huyên náo hơn bởi một đám lớn thanh niên trai tráng tập trung lại, tiếng ồn ào bàn tán vang lên khắp cả quảng trường.

Nghe những người kia nói chuyện, Oskar mới biết hội lính nỏ đã thông báo tin tức về cuộc tuyển chọn ở ngay nơi này vào buổi chiều hôm qua.

Khi đó hắn còn đang chờ đợi nhận lấy tiền công ở trong sân lâu đài Batgot.

Oskar thấy được vài khuôn mặt quen thuộc, những người khuân vác ở bến tàu, có cả Ned, người trung niên hắn gặp gỡ tại ngày đầu tiên kiếm việc làm ở chợ.

Họ đều bỏ dỡ lấy công việc trong tay, sẵn sàng bỏ đi một ngày làm việc để tới đây, tham gia hội lính nỏ tuyển quân.

Không chỉ là vì khát khao chiến trường, hoặc là muốn quay về con đường mình đã chọn hay ước mơ bước lên hành trình phiêu lưu như Oskar và Noah.

Đa số người hướng tới công việc này bởi số tiền lương phong phú.

Trở thành một tên lính đánh thuê khiến cho họ có thu nhập cao hơn mức trung bình của người dân bình thường, miễn là họ vượt qua được cuộc tuyển chọn này.

Dòng người đông nghìn nghịt, chen lấn tới phía trước nhưng bị các binh lính được vũ trang đầy đủ la hét ép buộc xếp thành hàng.

Những người thanh niên không dám chống lại những người có khả năng sẽ trở thành cấp trên của mình, cũng như những người lính do lánh chúa phái tới.

Tuy họ sốt ruột, nhưng đều cố gắng thực hiện theo lời của những người từ hội lính nỏ, họ muốn biểu hiện chính mình để góp phần tăng khả năng được tuyển chọn.



Oskar đứng nhìn dòng người, nhìn xem những khuôn mặt kia.

Họ mang trên mặt hăng hái, sốt ruột, nóng vội, lo lắng đủ loại cảm xúc thể hiện ra bên ngoài.

Hắn lướt qua những người ứng tuyển, một lần nữa nhìn thấy người tên Gareth.

Người đàn ông trung niên lúc này đang đứng ở trước cái bàn gỗ, ngửa đầu nhìn bầu trời.

Trong đầu Oskar đột nhiên hiện lên hình ảnh ngày hôm qua.

Khi ở trong sân của lâu đài, hội phó Gareth cũng ngẩng đầu nhìn trời giống như vậy, nhưng rồi chẳng có gì lạ lùng xảy ra, Oskar cũng liếc nhìn bầu trời nhưng không phát hiện gì, sau đó ông ta cưỡi ngựa rời đi cùng với người thanh niên được xưng là hội trưởng.

Lần này Oskar lại đưa mắt nhìn về phía chỗ mà tầm mắt của Gareth đang nhìn tới, hắn muốn thấy được rốt cuộc là thứ gì hấp dẫn ông ấy.

Nhưng hắn chỉ thấy được bầu trời trong xanh, những đám mây trắng đang bay chầm chậm, chúng rất đẹp nhưng lại chẳng có gì đặc biệt hay kỳ lạ, bầu trời kia vẫn như mọi ngày.

Khi mà Oskar không còn để ý đến bầu trời mà bắt đầu nhìn ngắm xung quanh, chuẩn bị sẵn sàng cho việc tuyển chọn.

Một tiếng ‘céc’ hay ‘các’ kéo dài vang lên, rồi sau đó lại tăng thêm vài tiếng kêu giống hệt như thế nữa.

Âm thanh kia vang lên trên đỉnh đầu của mọi người, ở rất cao phía trên, nó vọng xuống dưới và làm tất cả ngạc nhiên.

Oskar giật mình, nhiều người khác cũng vậy.

Khác với những người kia đang loay hoay nhìn quanh, Oskar lập tức hướng về phương hướng mà Gareth ngắm nhìn từ đầu đến giờ, lần này hắn cuối cùng cũng thấy.

Noah cũng loay hoay tìm kiếm.

Oskar nuốt một ngụm nước miếng, vỗ vỗ vai của Noah, “Bên kia.” Hắn nhắc nhở bạn của mình.

Noah ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.

Người thanh niên nhíu mày, nhìn một lát vẫn không thể thấy được có gì đặc biệt.

Oskar không có cách nào, chỉ có thể đưa tay ra, chỉ về một chỗ trên bầu trời xanh rộng lớn kia.

Noah theo ngón tay của hắn mà nhìn xem, lúc này mới thấy được một cái chấm đen, nó dần dần trở nên lớn hơn, Noah há to miệng khi thấy hình dáng rõ ràng của nó.

Một đôi cánh đang xuyên qua những tầng mây trắng, lúc này đôi cánh đang lao nhanh xuống dưới, bóng dáng của con vật vừa phát ra tiếng kêu kia dần rõ ràng.