Chương 107: Khó ngủ
Oskar không nhận ra ai trong số họ, người chiến binh kia cũng không phải là người đi đầu trong đám người.
Dẫn đầu bọn họ là hai người, một người trung niên mang theo huy hiệu mặt trời, hắn dễ dàng đoán được ông ta là chủ nhân của tòa lâu đài này.
Tử tước Fred Brindo, lãnh chúa thành Batgot.
Nhóm người còn lại có lẽ là khách mời của ông ta, những người vừa dự tiệc trong sảnh của lâu đài.
Hiện tại khi tiệc tàn, họ rời đi và đích thân Fred đi ra tiễn họ.
Thân phận của họ chắc chắn không hề bình thường.
Người đi song song với Tử tước Fred là một người thanh niên, hắn ta mặc một bộ áo dài màu đen, không cầu kỳ nhưng sang trọng sạch sẽ.
Khuôn mặt mang theo vẻ quyến rũ, mái tóc xoăn màu nâu lôi cuốn và đôi mắt màu hạt dẻ sáng ngời.
Người thanh niên đang cười nói, dường như cả buổi tiệc dài cũng không đủ để hắn và Tử tước Fred trò chuyện xong.
Người chiến binh mà Oskar chú ý tới thì bước sau lưng người thanh niên kia một bước, chỉ thỉnh thoảng mở miệng nói chuyện với người bên cạnh.
Ông ta trên người mặc giáp, thân hình cường tráng dễ dàng nhận ra dù bị áo giáp che phủ kín.
Trước tấm giáp ngực có một huy hiệu mà Oskar chưa từng thấy, một cây nỏ dựng thẳng, dây nỏ kéo căng, một mũi tên ngắn sắc bén đặt ở phía trên, dường như sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
Mái tóc ngắn hơi chút điểm bạc, khuôn mặt góc cạnh có vài vết sẹo nhàn nhạt hằn lên.
Ánh mắt của Oskar rời đi ông ta khi mấy người hầu từ chuồng ngựa đi ra.
Họ dắt theo mấy con ngựa, chúng to khỏe và vạm vỡ, tinh thần hăng hái, dáng vẻ cân đối.
Chúng có lẽ được lựa chọn kỹ càng từ đàn ngựa và chăm sóc một cách cẩn thận kỹ lưỡng.
Mỗi con ngựa đều cao to hơn hẳn những con ngựa mà hắn từng thấy, mặc dù hắn quen thuộc với giống ngựa Honde của Weskast, giống ngựa nổi tiếng cường tráng và to lớn.
Hắn chú ý tới con ngựa của người đàn ông tóc hoa râm kia, ông ta đang vuốt ve một con ngựa màu đen.
Con ngựa kia cao ít nhất là 1m7, có lẽ còn cao hơn, hai đôi chân đầy cơ bắp, bộ lông thẳng và mượt mà.
Nếu trở thành hiệp sĩ, con ngựa đó là kiểu dáng của con ngựa hoàn hảo mà Oskar mong muốn có được.
“Cảm ơn đã tiếp đãi chúng ta, và cảm ơn vì sự cho phép của ngài, Tử tước.” Người thanh niên cười nói.
“Đó là điều ta nên làm, hội trưởng Hugo.” Fred Brindo cười nói, nhìn người thanh niên đứng trước mặt mình.
“Nếu có gì cần ta sẽ đến nhờ vả ngài.” Người thanh niên tên Hugo đi tới cạnh bên con ngựa trắng của mình, nói đùa với Fred trước khi leo lên ngựa.
“Đừng ngại, ta sẵn sàng giúp đỡ.” Fred cũng đáp lại hắn ta rồi chuyển sang người đàn ông tóc hoa râm.
Ông ta đang đứng nhìn ngắm thứ gì trên bầu trời, quay sang mỉm cười đáp lại khi Fred đi tới.
“Không ở lại trong lâu đài sao, hội phó Gareth.” Fred nói.
“Ở bên ngoài thuận tiện cho công việc hơn, Tử tước.” Gareth vuốt ve con ngựa đen, nó ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
“Mong rằng ngày nào đó chúng ta có thể cùng nhau chiến đấu trên chiến trường.” Fred nói, người hội phó này tuy không mang danh hiệu hiệp sĩ, nhưng không ai có thể nghi ngờ về sự mạnh mẽ của ông ta.
Gareth nghiêm túc nói, “Đó là vinh hạnh của ta, hẹn gặp lại Tử tước.”
“Tử tước.” Hugo gật đầu chào một tiếng, dẫn đầu nhóm khách rời đi.
Gareth cũng leo lên ngựa, lướt mắt qua một vòng quanh sân, rồi cưỡi ngựa theo sau.
Những người khách rời đi, vị Tử tước cũng trở lại trong lâu đài của mình.
Ngoài sân, Oskar và đồng bạn vẫn chờ đợi, mãi đến khi trời sắp tối đen, người chủ thuyền mới từ từ đi ra ngoài qua cánh cửa nhỏ, sắc mặt của hắn vui vẻ, không thèm chú ý tới hai người công nhân sắp mất hết nhẫn nại kia.
Hắn vứt cho họ mỗi người hai đồng Trite rồi lên xe ngựa, người đánh xe điều khiển chiếc ra rời khỏi lâu đài.
Người đồng bạn và Oskar tách ra, riêng phần mình trở về nhà.
Oskar nắm trong tay hai đồng xu.
Hắn hơi có chút bực bội trong lòng, tâm trạng không thoải mái như mọi khi, nhưng không biết là bởi vì sao.
Trong bữa ăn tối, hắn im lặng ăn phần súp rau củ của mình.
Khi họ đang ăn, cô Ruby bỗng dưng thần bí mở miệng, “Hai đứa biết trong thành đang bàn tán chuyện gì sao?”
“Chuyện gì vậy mẹ?” Noah hỏi thăm.
Oskar cũng ngẩng đầu lên chờ đợi nàng nói tiếp đoạn sau.
“Có mấy con thuyền vừa cập bến lúc sáng sớm.” Ruby tiếp tục nói.
“Này thì có gì kỳ lạ.” Noah lầm bầm.
Ruby vẫn như mọi khi, nàng thích từ từ nói ra những điều bất ngờ, như đang kể chuyện.
“Biết những người trên thuyền là ai sao?” Bà ấy tiếp tục thần bí nói.
Oskar quen thuộc với phong cách này, im lặng chờ đợi.
Noah cũng im lặng, không tiếp tục hỏi mẹ mình nữa, muốn để bà nhàm chán rồi nói hết một lượt toàn bộ câu chuyện.
“Hai đứa này.” Ruby nhăn nhó, chờ đợi hồi lâu cũng không có ai mở miệng.
“Họ là hội lính nỏ Helmelo.”
Oskar nhíu mày, nhớ tới mấy từ lọt vào tai mình lúc chiều tối, hẳn là những người khách kia là người của hội lính nỏ.
Hội trưởng và hội phó sao?
“Lính nỏ, bọn họ là tổ chức gì?” Oskar mở miệng hỏi, trong lòng có gì đó đang le lói lên.
Không chờ đợi bà Ruby trả lời, Noah đã giành trước nói, “Ta biết, hội lính nỏ Helmelo, một quân đoàn nổi tiếng của xứ Helmelo, họ có các binh lính được đào tạo kỹ lưỡng, thành viên được tuyển chọn từ mọi thành trấn trong xứ này.”
Noah nói không ngừng, “Giống như tên gọi, v·ũ k·hí chính của họ là nỏ, những thanh nỏ được sản xuất riêng cho họ, nghe nói họ đã tiêu diệt vô số băng c·ướp, từng chinh chiến ở nhiều nơi kể cả nước ngoài, họ vượt biển để chiến đấu ở những vùng đất xa xôi.”
Cặp mắt người thanh niên như cháy lên một ngọn lửa, giọng nói rõ ràng và rành mạch, chỉ kém chút nói ra ‘ta muốn gia nhập bọn họ’.
“Lính đánh thuê?” Oskar hỏi, hắn nghe ra thân phận của những người kia qua lời nói của Noah.
“Đúng vậy, lính đánh thuê.” Noah nhanh miệng nói, bà Ruby cũng gật đầu.
“Mẹ, họ muốn tuyển quân tại Batgot sao?” Noah hỏi.
“Theo ta nghe được là vậy, họ sẽ tuyển chọn trong ba ngày rồi tiếp tục lên đường, buổi tuyển chọn bắt đầu từ sáng ngày mai.” Ruby nói, chờ mong nhìn xem con trai mình.
Noah nuốt một ngụm nước miếng, nhìn mẹ mình, lại nhìn lên Oskar, do dự không quyết định được.
Oskar nhíu mày, nghĩ tới những ngày mình trải qua ở thành Batgot, nó bình yên và ổn định, nhưng hắn rõ ràng đây không phải là cách hắn muốn sống phần đời còn lại của mình.
Hắn đã có chút chán ngán nhịp độ ổn định này, thèm khát hơi thở nóng bức của chiến trường, nhớ cảm giác tim đập trong lồng ngực như hồi trống xung phong.
“Ngày mai ta sẽ tới tham gia tuyển chọn.” Oskar nói ra, “Có lẽ đó là nơi dành cho ta.”
Noah hít sâu một hơi, “Mẹ, con cũng…” Hắn bỗng dừng lại.
Ruby nhìn sang con trai, mỉm cười nói.
“Không sao Noah, cứ làm những gì con muốn, sống cuộc đời mà con ước mơ, không cần để ý tới mẹ, mẹ sẽ sống tốt dù chỉ có một mình.”
Ruby đứng dậy đi tới, đặt tay lên vai con trai mình.
Lúc này Noah bị thúc đẩy bởi nhiều thứ, bởi khát khao trong lòng, bởi có một người đồng hành ngồi cạnh bên, bởi sự ủng hộ từ mẹ.
Hắn chẳng còn lý do gì để do dự nữa.
“Có lẽ một ngày nào đó mẹ sẽ kể cho bọn nhỏ câu chuyện về Noah và Oskar, truyền thuyết về hai người lính nỏ.” Hắn cầm lấy tay mẹ mình, cười đùa.
“Mẹ sẽ rất tự hào khi kể câu chuyện đó.” Ruby cười nói, bà quay sang đối với Oskar cũng cười tươi một cái.
Họ nói với nhau về cuộc tuyển chọn ngày mai sau đó leo lên giường đi ngủ sớm.
Nhưng đêm nay lại là một đêm khó ngủ.
Một người mẹ lo lắng khi con mình sắp rời xa và bước đi trên hành trình của riêng nó.
Một thanh niên lo âu về kết quả của cuộc tuyển chọn, chưa biết kết quả ra sao nhưng lại lo lắng cho mẹ mình khi hắn rời nhà, lo lắng về những điều mình sẽ gặp được khi lần đầu tiên trong đời rời khỏi thành Batgot.
Một người lính đang chờ mong ngày mình trở lại trên chiến trường, viết tiếp câu chuyện mà mình bỏ dở.
Đêm lặng yên nhưng lòng người náo động.
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa!