Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chiến Kỳ Giương Cao

Chương 106: Chiến binh




Chương 106: Chiến binh

Buổi chiều, thành Batgot xứ Helmelo, khu chợ tại quảng trường.

Tính đến nay đã hơn một tháng kể từ khi Oskar đến Batgot.

Hắn đã dần quen thuộc với cuộc sống ở nơi này, hiện tại công việc hằng ngày của hắn là khuân vác trên bến tàu, người thanh niên khó có thể tìm thấy việc gì khác cho mình, kẻ mà từ nhỏ chỉ luyện tập để chiến đấu.

Tại nơi đây, hắn gặp được đủ loại hàng hóa từ các nơi vận chuyển tới.

Từ những con thuyền chất đầy lương thực đến từ các đồng bằng trung tâm, đến đá quặng được khai thác trong những ngọn núi.

Còn có rất nhiều loại trái cây tươi ngon từ các vườn trồng trọt, những tấm vải lụa xinh đẹp và tinh xảo, vân vân.

Chúng rời khỏi nơi sản xuất, trằn trọc bôn ba trên đường dài, trải qua xe ngựa, trải qua tay người lao động, được chất lên thuyền rồi ngược xuôi đến nơi này.

Hắn cũng thấy được đủ loại người đến thành Batgot bằng dòng sông Kiroka, họ có đủ loại thân phận khác nhau, đạp bước lên bến tàu này vì nhiều mục đích khác nhau.

Đó là những thương nhân, quý tộc, nghệ sĩ, lính đánh thuê, tất cả đều có mục đích riêng.

Đôi khi hắn chất hàng lên thuyền, đôi khi lại dỡ hàng từ trên thuyền xuống.

Công việc ở đây thường dừng lại ở buổi sáng, khi mà đa số những con thuyền đều cập bến dỡ hàng xuống xong, hay chúng đã chất đủ hàng và chuẩn bị rời đi.

Buổi chiều có ít thuyền hơn, nếu muốn làm phải tranh giành lẫn nhau mới có thể kiếm được công việc.

Vậy nên hắn thường rời đi bến tàu sau giờ trưa.

Buổi trưa nghỉ ngơi một lát, sau đó hắn loanh quanh trong khu chợ, chờ đợi có công việc cần đến sức lực của mình.

Công việc mà hắn làm thường xuyên nhất ở đây chính là công việc nhận được từ cửa hàng bán lương thực của ông Jacob, cũng chính là người đầu tiên ở khu chợ thuê mướn hắn.

Trọng lượng của các bao tải lương thực dần trở nên quen thuộc với bờ vai của Oskar, người thanh niên cũng càng ngày càng thuần thục với công việc ở nơi này.

Hôm nay hắn cũng vừa làm xong việc, chuẩn bị trở về nhà để hưởng thụ bữa tối mà cô Ruby đã nấu sẵn.



“Xin cảm ơn.” Hắn nhận lấy tiền từ Jacob.

Giống như mọi khi, 1 đồng Trite cho một xe hàng nhỏ.

Trong cửa hàng đã chất đống lượng lớn lương thực, ông chủ Jacob thì luôn miệng khoác lác với những người giao hàng cho mình, rằng thương hội của gia tộc Cowanii sẽ mau chóng đến thu mua tất cả với một cái giá tốt.

Nhưng khi họ rời đi, Oskar có thể nhận ra sự lo lắng của ông Jacob, ông ta nhìn vào đống lương thực chồng chất càng ngày càng cao kia, chúng dần chiếm hết không gian trong cửa hàng, và moi đi phần lớn tiền trong túi của Jacob.

Ông ta tăng giá lên đôi chút để thu mua được nhiều hàng nhất có thể, hiện tại lại trở nên có chút do dự không quyết, khi mà chờ đợi nhiều ngày mà người mua vẫn chưa xuất hiện.

Oskar không muốn xen vào chuyện của người khác, đây cũng không phải là thứ mà hắn thông thạo hay quen thuộc, hắn xoay người trở về nhà.

Như thường lệ, cô Ruby đã nấu ăn xong, bà ấy hiện tại đang ngồi đan len, tiếp tục hoàn thiện một sản phẩm khác, món đồ lần trước đã hoàn thành, nhưng không biết bị bà ấy đặt ở nơi nào.

Oskar chào hỏi một tiếng, rồi ngồi trên giường ngẩn người, hắn dần quen thuộc với cuộc sống nơi này, nhưng cũng trở nên chán ngán công việc lặp đi lặp lại, trong lòng có chút nhớ nhung những ngày trên chiến trường.

Noah cũng về nhà, người thợ rèn học việc cũng không nói nhiều về chuyện ở lò rèn hôm nay, mệt mỏi ngồi xuống bàn.

Ba người ăn cơm xong thì cũng chuẩn bị đi ngủ, những câu chuyện lặp lại nhiều lần đã mất đi tính thú vị.

Khao khát trong lòng Noah cũng dần dần khô cạn khi chỉ nghe những lời nói suông, chẳng có hành động nào biến giấc mơ của hắn thành sự thật, chỉ câu chuyện hay là khó có thể thay đổi con người hiện tại của hắn.

Người anh hùng hoàn hảo chỉ xuất hiện trong câu chuyện rồi nhanh chóng rời khỏi cuộc đời hắn ta, không để lại dù chỉ là một chút dấu ấn.

Sáng sớm, Noah và Oskar lại ra ngoài làm việc, bà Ruby thì xách giỏ đi chợ mua sắm thức ăn và giao đồ đã đan xong cho cửa hàng quần áo.

Hôm nay Oskar phải chờ tới gần trưa mới nhận được một công việc, một chiếc thuyền chất đầy những thùng gỗ đến trễ hơn những con thuyền khác.

Oskar vác một thùng trên vai, mũi ngửi thấy mùi rượu nho, hẳn là trong tất cả những thùng gỗ này chứa đều là rượu nho?

Hắn thuần thục bước trên ván cầu đi xuống bến tàu, động tác thuần thục mà nhanh nhẹn.

Lên xuống hơn hai mươi lượt, tất cả các thùng rượu đều được bọn họ mang xuống bến tàu.



Người chủ thuyền thanh toán xong tiền thuế chỗ người thu thuế, hắn chạy chậm trở lại kêu họ chất đống thùng rượu lên xe ngựa.

Những chiếc xe chở theo các thùng rượu vào thành, Oskar cũng ngồi trên một chiếc xe trong đó.

Người chủ thuyền cũng ngồi ở trên chiếc xe này.

Oskar ngồi trên một thùng gỗ, bên cạnh là một người khuân vác khác, thân thể họ lắc lư khi chiếc xe ngựa lăn bánh.

Nó như mọi khi rẽ qua lối vào quảng trường nơi buôn bán diễn ra, nhưng rồi hình dáng khu chợ dần bị bỏ lại phía sau, tiếng ồn ào náo nhiệt và mùi vị quen thuộc kia trôi đi theo làn gió.

Chiếc xe không dừng lại tại quảng trường mà tiếp tục tiến lên, khi đến đầu kia của quảng trường nó rẽ phải đi vào một lối đi sạch sẽ.

Tất cả mọi người trong thành Batgot đều biết lối đi này dẫn tới đâu.

Lâu đài Batgot của gia tộc Brindo, nơi lãnh chúa của tòa thành này cư ngụ.

Vậy ra số rượu này là dành cho Tử tước, Oskar thầm nghĩ.

Chiếc xe đi thẳng một đoạn rồi dừng lại trước cổng lâu đài, hắn và người khuân vác nhảy xuống xe.

Người chủ thuyền thì đang đứng nói chuyện với lính gác, họ nhanh chóng cho phép chiếc xe đi vào.

Hai con ngựa từ từ kéo chiếc xe chậm rãi vào sân lâu đài, người chủ thuyền tươi cười đi tới cùng một người đàn ông trung niên nói chuyện, tư thế của hắn ta đè thấp, hơi cúi người, miệng lưỡi đều là lời nịnh nọt.

“Hai người các ngươi đi theo ta, mau đem hàng hóa đưa vào kho.” Một người hầu đi tới nói với Oskar.

Hắn gật đầu đáp lại, rời mắt khỏi lá cờ hiệu của nhà Brindo, vác lên một thùng rượu rồi bước theo sau người kia.

Họ đi qua một cánh cửa nhỏ phía bên góc phải của tòa lâu đài, đạp trên nền đá vượt qua một quãng đường ngắn, tới được một căn phòng chứa đồ nhỏ.

“Đặt ở chỗ đó đi.” Người hầu nói, chỉ vào một góc, rồi đứng kiểm kê những vật phẩm khác trong nhà kho.

Oskar cùng đồng nghiệp bỏ xuống hai thùng rượu, rồi lại qua lại nhiều chuyến vận chuyển từng thùng từng thùng rượu vào trong, mồ hồi chảy xuống trên lưng, nhưng họ đã quen với sự mệt nhọc của công việc này.



Khi qua lại trong hành lang của lâu đài, hắn ngửi thấy mùi vị thơm ngon của thịt nướng và bánh mì mới ra lò, nghe thấy tiếng dụng cụ làm bếp v·a c·hạm và tiếng ra lệnh của người nào đó, phía bên kia vách tường hẳn là nhà bếp của tòa lâu đài.

Những con người qua qua lại lại chuẩn bị thức ăn tươi ngon cho lãnh chúa, họ bận rộn hơn mọi khi, hôm nay cần chuẩn bị rất nhiều thức ăn.

Thỉnh thoảng Oskar thấy được những người thị nữ bưng lấy những đĩa lớn chứa thức ăn còn đang bốc hơi nóng đi ngang qua mình.

Bọn họ để lại một vệt hương thơm lưu lại trong không khí, lỗ mũi hắn nhúc nhích và nước bọt tiết ra, dạ dày co quắt một cái.

Hắn thoải mái hưởng thụ hương thơm trong không khí, tiếp tục công việc của mình.

‘Cạch.’

Thùng rượu cuối cùng được đặt vào nhà kho.

Oskar đứng dựa vào bức tường mà thở hổn hển, hắn cần phải nghỉ ngơi một chút.

Người đàn ông trung niên lúc này và chủ thuyền đi vào trong nhà kho, họ không để ý tới hai người công nhân khuân vác mà mở ra một thùng rượu.

Người trung niên múc lên một chén nhỏ, nếm một ngụm.

Người chủ thuyền lo lắng chờ đợi kết quả.

Một lát sau ông ta chép chép miệng gật đầu, “Mang một thùng vào bếp, để họ phục vụ nó trong bữa tiệc.” Hắn nói với một người hầu.

Người hầu kia đáp lại rồi mau chóng mang đi một thùng rượu mới.

Chủ thuyền thì cười vui vẻ, đống hàng trên thuyền có lẽ rất nhanh liền bán hết.

Người trung niên và người chủ thuyền không ở lại nơi này mà rời đi, dạo bước trong hành lang đi đến một nơi khác trong tòa lâu đài.

Oskar và đồng bạn rời đi nhà kho, đi ra chỗ xe ngựa mà đứng chờ đợi, hai người ngán ngẩm đứng chờ, ẩn mình dưới bóng râm của bức tường cao.

Thật lâu sau, khi trời đã xế chiều, họ vẫn không thấy người chủ thuyền xuất hiện, Oskar có chút nóng nảy, nhưng hắn cũng không rời đi vì chưa nhận được tiền công.

Bỗng hai cánh cửa lớn của lâu đài mở ra, một đám người đi ra khỏi cửa, Oskar lập tức bị thu hút bởi một người trong số họ.

Không có chút nghi ngờ nào, kia là một chiến binh mạnh mẽ.