Chương 105: Tư tế
“Willie Canfield, ta là một thương nhân, ta không nghĩ tới ở một nơi xa nhà như này cũng có người liếc mắt liền nhận ra huy hiệu của gia tộc mình.” Người trung niên cười nói, hắn bỏ xuống dao nĩa, lấy khăn lau chùi sạch sẽ dầu mỡ trên miệng mình.
Một người ngồi cạnh bên hắn rót cho Lance một ly rượu, rồi đặt ly ở trước mặt hắn.
“Lance Dunn, ta là một cận vệ.” Lance gật đầu cảm ơn, cũng tự giới thiệu bản thân mình.
“Dunn?” Willie lạ lẫm với dòng họ này, tuy nơi này nằm ngoài Melitos, nhưng hắn là một thương nhân, hắn biết khá rõ về các gia tộc trên đường đi mua bán, nhưng lại chưa nghe tới dòng họ này bao giờ.
“Dunn không phải một gia tộc lớn, cha ta là hiệp sĩ, ông ấy là một phong thần của Tử tước Argall.” Lance nói.
“Ngươi là cận vệ của cha mình?” Willie hỏi, sau khi thấy Lance gật đầu đáp lại thì nói tiếp, “Ngươi không tiếp tục đi theo hầu cận ông ấy nữa sao?”
“Chiến tranh ở Alklen vừa kết thúc, vị vua mới đã lên ngôi, ta muốn đến Vương Đô tìm cơ hội cho riêng mình.” Lance nói vậy, hắn cũng không nói chi tiết rõ ràng.
Những người khác gật đầu, lý do này của người thanh niên rất hợp lý.
“Vậy thì chúng ta có thêm một người chiến binh gia nhập hành trình.” Willie cười nói, nâng lên ly rượu của mình, “Và chúc mừng chiến thắng của ngài Argall.”
Đám người xung quanh nâng ly cùng uống, Lance cũng nâng ly lên.
Sau đó, bọn họ bàn tán nói những chuyện khác, Willie đứng dậy bước tới cạnh Lance, vỗ vai chàng trai trẻ, “Lance Dunn, ngươi sẽ đồng hành cùng chúng ta.”
“Cảm ơn rất nhiều, thưa ngài.” Lance hơi cúi đầu, chạm ly với Willie.
Willie cười nói, “Không có gì, không chỉ ngươi, chúng ta cũng có nhiều người khác đồng hành trong đoàn, người càng đông thì càng vui, không phải sao.”
“Đoàn xe sẽ dừng tại Arcop trong hai đêm, sáng ngày mốt chúng ta sẽ lên đường tới thành Moncoba.”
Lance gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn một chút về chuyến đi của mình, đồng hành cùng một nhóm lớn người thì tốt hơn đơn độc trải qua vùng hoang dã, đối mặt với tất cả những mối nguy một mình.
Hắn tự tin vào thanh kiếm của mình và tốc độ của Lốc Xoáy, nhưng hoang dã thì tràn đầy bất ngờ.
C·ướp bóc, thú dữ, thời tiết, bệnh tật, rất nhiều thứ cản trở người ta rời xa nhà của mình.
Không quá khó để tin tưởng nếu một hiệp sĩ mạnh mẽ và nổi tiếng lạc đường rồi c·hết đói trong một xó xỉnh nào đó không có người biết tới, rồi nhiều năm sau khi họ tìm thấy hắn, hắn ta chỉ còn lại đống xương cốt đầy vết gặm cắn của bầy sói hoang.
Lance làm quen với những người khác trong đoàn, đặc biệt là những người hộ vệ, trò chuyện chốc lát, cũng uống một chút rượu, Lance rời bàn trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm, trong đền thờ của thành Arcop, mấy vị tư tế của Đền Lửa quỳ bên cạnh nhau, cầu nguyện với vị thần của mình.
Quanh họ là không gian trống trải, không có bóng dáng của dân chúng tại trong đền thờ vào thời điểm này trong ngày.
Những ngọn nến chiếu sáng xung quanh, góp thêm chút hào quang vào ngọn lửa thiêng đang bùng cháy.
Một người đàn ông trong số bọn họ, ông ta quỳ giữa vị tư tế và mấy người phó tế, chăm chăm nhìn ngắm ngọn lửa mà cầu nguyện.
Ông ta không mặc áo trắng đeo thắt lưng đỏ như các tư tế bình thường, trên người ông khoác một áo choàng dài màu đen.
Nhưng từ cử chỉ và hành động thì chỉ rõ ra thân phận tư tế của ông ấy, ai nhìn thấy cũng sẽ ngay lập tức đánh giá như vậy mà không có chút nghi ngờ nào.
Người đàn ông nhìn ngắm ngọn lửa một cách say đắm, lẩm bẩm cầu nguyện một mình.
“Ngọn lửa con trông thấy không hề phân biệt đúng sai, nó lấy đi tất cả mọi thứ, không để lại bất cứ thứ gì trên đường đi qua.” Hắn ta nói nhỏ, giọng nói run rẩy như người ngồi trong cơn bão tuyết lạnh lẽo.
Âm thanh lọt vào lỗ tai của vị tư tế quỳ gối cạnh bên ông ta.
Vị tư tế già hơi nhíu mày lại, lo lắng liếc nhìn người đồng bạn của mình.
Tuy tuổi tác của hai người chênh lệch, nhưng lý tưởng của hắn và người này lại khá tương đồng với nhau.
Hắn không nghĩ tới qua nhiều năm gặp lại nhau, bạn của mình đã thay đổi nhiều như thế.
Mặt trời dần lên cao, khi có vài người đi vào trong đền thờ, tư tế đỏ của thành Arcop đứng dậy, các phó tế cũng rời đi lo làm các công việc thường ngày, sau cùng là người đàn ông mặc áo đen cũng đứng lên.
Hai vị tư tế rảo bước cùng nhau, dừng lại đứng trong góc mà nhìn xem ngọn lửa, người áo đen im lặng, dẫn tới người bạn cũng lặng im.
Chừng nửa giờ sau, người áo đen mở miệng, “Ta phải rời đi rồi Roland, cảm ơn vì đã tiếp đón ta.”
Tư tế già Roland gật đầu, dẫn người bạn của mình ra ngoài, họ đứng ở trước cửa của đền thờ, đứng nhìn dòng người đang qua lại trên đường.
“Ta thấy được ngọn lửa trong lòng ngươi đang lung lay, bạn của ta.”
Roland lo lắng nói.
Người áo đen thở dài, “Ta cũng không biết tại sao, có lẽ tín ngưỡng trong lòng ta khắc chưa đủ sâu, có lẽ đức tin của ta bị ảnh hưởng vì những gì mình đã chứng kiến.” Người kia cười khổ, trước kia hắn không nghĩ tới mình sẽ có một ngày rơi vào hoàn cảnh này.
Phải từ bỏ đền thờ của mình mà đi tìm kiếm đức tin, củng cố đức tin.
Đáng ra đức tin của hắn phải vững chắc nhất, thì mới có thể trở thành một trong những cột trụ chống đỡ đền thờ của giáo hội.
Hắn đáng ra phải trở thành ngọn đuốc dẫn dắt tinh thần cho các giáo dân của mình.
“Có lẽ mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, thầy sẽ giúp ta tìm về đức tin của mình.” Người áo đen nói nhỏ, giọng lại không hề chắc chắn.
Roland nhìn chằm chằm bạn mình, đưa tay đặt tại nơi ngực của người đối diện, mở miệng nói, “Không ai giúp ngươi được chuyện đó, con chim đậu trên cành cao không đặt niềm tin vào cành cây yếu ớt kia sẽ không đột nhiên đứt gãy, mà nó tin vào đôi cánh của mình sẽ không để bản thân rơi xuống.”
“Niềm tin không phải là cầu mong mọi chuyện sẽ ổn, mà là mọi chuyện sẽ ổn dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, và dù chuyện đó sẽ phải diễn ra như thế nào.”
Người đối diện nhấm nuốt những lời này trong giây lát, rồi ngước mắt lên nhìn Roland, “Tạm biệt, bạn thân của ta.” Hắn nói rồi ôm lấy vị tư tế đỏ, từ biệt người bạn già của mình và rời đi.
Roland nhìn xem bóng lưng kia.
Bóng người lạc lõng giữa dòng người đông đúc, cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Giữa trưa, Lance quay lại tiệm thợ rèn, hắn nhìn thấy Henry đang lau chùi bộ áo giáp của cha mình.
Không, kia là bộ áo giáp của mình. Lance thầm nói.
Người thanh niên đứng yên lặng chờ đợi, không quá lâu sau, Henry bỏ xuống cái khăn, “Tới mặc vào thử xem.”
“Vâng.” Lance tiến tới, tháo xuống thanh kiếm đặt lên bàn.
Người thợ rèn lành nghề tự tay giúp đỡ hắn mang vào bộ giáp, Lance vừa mặc vừa quan sát, nhìn thấy bộ áo giáp đã trở nên mới hơn, bề mặt sạch sẽ sáng bóng hơn trước rất nhiều.
Những dây thắt bằng da đã được thay mới, vài chỗ đinh tán bong ra cũng được sửa lại, những chỗ móp méo được gò bằng, chỗ trầy xước cũng được sửa sang láng bóng.
Hai người loay hoay mặc vào bộ giáp, sau khi xong xuôi, Lance đứng nghiêm trong bộ giáp sắt, Henry lui lại một bước, nhìn xem tác phẩm của mình, nở nụ cười hài lòng.
Nó gần giống như lần đầu xuất xưởng.
“Ngươi rất giống cha mình lúc trẻ, khi hắn lần đầu mặc thử bộ giáp này.” Người thợ rèn nói.
Sau khi kiểm tra và hoạt động đôi chút, Lance hài lòng cởi bộ giáp ra, chỉ để lại giáp da và giáp lưới trên người.
“Henry, giúp ta thêm ba ngôi sao vào trước ngực được không.” Lance nói.
Henry gật đầu, cũng không tỏ ra khó chịu khi người thanh niên đặt thêm yêu cầu, hắn cầm lên công cụ, phía trên mảnh giáp ngực nhanh chóng xuất hiện ba ngôi sao nhỏ, nếu nhìn từ xa sẽ không thấy được.
Lance mỉm cười, thứ đó là để kỷ niệm về cha của hắn, người từng khoác bộ giáp.
Lance bọc bộ giáp lại, đưa tới một túi tiền, chờ Henry tiếp nhận hắn lên tiếng chào rồi quay lưng rời đi, tiền công đã được nói rõ từ trước.
“Nhóc, ngươi rời khỏi Weskast sao?” Khi người thanh niên bước ra, Henry không kiềm chế được thốt lên.
“Đúng vậy.” Lance quay lại, nụ cười nở trên môi, liếc qua lò rèn, nơi này chính là chỗ cuối cùng ở xứ này mà hắn và Oskar cùng nhau đến.
Khi hắn rời khỏi thành Arcop, đi khỏi xứ Weskast, trước mắt sẽ không còn kỷ niệm nữa, sẽ không còn quá khứ nữa.
Chỉ có những con người mới, và những câu chuyện mới đang chờ đợi.
Đêm cuối cùng tại thành Arcop, Lance trằn trọc khó ngủ, mất rất lâu mới chợp mắt được, bừng tỉnh dậy khi nghe tiếng gà gáy, hắn mau chóng bật dậy thu xếp đồ đạc, xuống dưới trả phòng rồi dắt Lốc Xoáy ra khỏi chuồng ngựa.
Đoàn xe cũng chất đầy hàng đứng ở trước quán trọ.
Lance leo lên ngựa, chuẩn bị tiến lên phía trước một chút thì chợt thấy một bóng người bước ra từ cửa khách sạn, người kia mặc một bộ áo choàng dài màu đen.
Lance lập tức nhận ra khuôn mặt quen thuộc kia, thốt lên.
“Tư tế?”