Chương 104: Canfield
Buổi tối, bữa ăn hôm nay diễn ra trễ hơn mọi khi một chút, phu nhân Ena lại quay trở lại bếp sau, nàng bận rộn nấu thêm một vài món ngon, để con trai mình ăn trước khi lên đường.
Bữa ăn này tràn ngập tiếng nói chuyện, Lance nói về những dự định về hành trình của mình, một nhà bốn người quây quần bên nhau mà dùng bữa.
Sau khi ăn xong, phu nhân Ena đi chuẩn bị hành lý cho con trai, Mario cùng Lance ngồi nói chuyện trước lò sưởi, dì Alice nướng bánh mì để Lance mang theo ăn trên đường.
Căn nhà hiếm thấy sáng đèn tới tận đêm khuya.
Đêm cuối cùng của Lance ở nhà trôi qua khá yên bình, hắn không bị thức giấc giữa đêm vắng bởi cơn ác mộng như mấy ngày gần đây.
Sáng sớm, khi mặt trời mọc lên, Lance dắt theo Lốc Xoáy ra khỏi chuồng, hành lý đã xếp gọn trên lưng nó.
Cả bộ áo giáp cũ và thanh kiếm ‘Người Cắt Cỏ’.
Lance ôm lấy từng người trong nhà, tạm biệt người thân của mình trước khi lên đường.
Hắn leo lên lưng ngựa, quay đầu ngoái lại đằng sau nhìn một lần cuối rồi cưỡi Lốc Xoáy bước đi chầm chậm, ra khỏi ngôi làng Orman đầy kỷ niệm này, bắt đầu hành trình của mình, tiến về phía nam.
Ena vịn lấy Mario, dì Alice thì đứng cạnh bên, ba người nhìn bóng lưng của Lance dần dần khuất xa.
Mãi đến khi không có hình ảnh của con trai trong tầm mắt, Mario cùng vợ mình mới quay trở về nhà.
Gia đình năm người hiện tại chỉ còn lại ba, họ tiếp tục sống cuộc sống bình yên của mình trong ngôi làng nhỏ.
Ngoài làng, Lance ghé qua ngôi mộ lần cuối, hắn không lại gần mà đứng ở xa xa, nhìn cây sồi già một lát rồi rời đi.
Chuyến đi này đơn độc và lặng lẽ, Lốc Xoáy ngoan ngoãn mang theo chủ nhân tiến lên, Lance cũng không vội vã đi đường, hắn đi từ từ, ngồi trên lưng ngựa nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh, muốn khắc ghi nó trong đầu óc của mình.
Giữa trưa hắn dừng nghỉ bên một dòng suối, ngồi trên bờ ăn uống chốc lát, sau đó lấy đầy túi nước.
Khoảng nghỉ cũng có thời gian cho Lốc Xoáy gặm chút cỏ non, nó uống chút nước suối mát, hồi phục lại sức khỏe sau chuyến đi kéo dài vài giờ.
Con ngựa phải gánh vác cả hắn và đống hành lý kia.
Sau khi hưởng thụ một chút bóng mát dưới gốc cây.
Lance đứng dậy, mở ra túi đậu đeo bên hông, bốc ra một nắm nhỏ, đút cho ngựa của mình.
Lốc Xoáy gặm ăn ‘rột roạt’ những hạt đậu có thể cung cấp nguồn năng lượng cho nó để tiếp tục chặng đường.
Lance một lần nữa leo lên lưng ngựa.
Lần tiếp theo hắn rời khỏi yên ngựa, đã là lúc trời chiều.
Người thanh niên vươn vai một cái, dắt theo ngựa của mình bước vào cổng thành Arcop, ngay hôm nay hắn không có hứng thú dạo phố, mà đi thẳng đến quán rượu Ong Mật.
Giao con ngựa cho người phục vụ, hắn lại đi đặt phòng và giao tiền thuê, mang hành lý lên lầu, nhìn lướt qua căn phòng một lượt, hắn đặt tất cả hành lý ở trong góc.
Sau đó, Lance lấy kiếm đeo ở bên eo rồi mang theo bộ giáp xuống lầu.
Giờ này, dân chúng ở trên đường phố đã giảm đi nhiều, những người sống ở bên ngoài đã ra khỏi thành mà về nhà, khu chợ cũng trở nên vắng vẻ, nhiều chủ cửa hàng bắt đầu thu lại sạp hàng chuẩn bị đóng cửa.
Khói bếp bốc lên từ những ống khói mang theo hương vị của thức ăn lan tỏa trên đường phố.
Lance đi trở lại con hẻm nơi có tiệm thợ rèn, rảo bước đi thẳng vào.
Henry vẫn chưa nghỉ ngơi, tiếng rèn sắt vẫn vang lên, giống như mọi lần hắn tới.
Người học việc không có ở đây, trong tiệm cũng không có khách hàng nào, Lance đặt bộ giáp lên bàn, đứng đó đợi Henry làm xong việc.
Nửa giờ sau, người thợ rèn cũng kết thúc công việc của mình, lúc này hắn mới đi ra khỏi bệ rèn, cầm theo cái khăn lau chùi tay của mình.
Hắn đi đến trước cái bàn gỗ, bưng lên ly rượu uống một ngụm lớn, rồi Henry đưa tay dò xét bộ áo giáp, những ngón tay lướt qua những chỗ móp méo, đo đạc kiểm tra cẩn thận.
“Mario đâu, sao cha ngươi không tự mình tới?” Henry nói, hiển nhiên ông ta nhận ra tác phẩm mình làm ra.
“Henry, bộ giáp hiện tại thuộc về ta, cha ta sẽ không mặc nó nữa.” Lance khoanh tay đứng dựa vào tường, nhìn xem người thợ rèn.
“Mario, hắn bị sao rồi?” Henry nhíu mày.
“Không sao, cha ta chưa c·hết, chỉ là không thể chiến đấu được nữa.” Lance nói với giọng bình tĩnh.
“Ừm.” Henry gật đầu, không hỏi thêm nữa, vừa rồi hắn đã nghĩ tới kết quả xấu nhất.
Henry quan sát bộ áo giáp từ trên xuống dưới một lượt nữa, “Ba ngày đi, ba ngày nữa quay lại.” Nói xong đánh giá dáng người của Lance, gật gật đầu, “Người dáng dấp hiện tại cũng không kém cha mình nhiều lắm, ta sẽ để nó hồi phục lại như cũ.”
“Được rồi, cảm ơn Henry.” Lance đưa lưng rời khỏi vách tường, bước tới, chuẩn bị rời đi.
Người thợ rèn bỗng đưa tay ra, bàn tay thô ráp đặt lên vai của hắn, “Cố lên!” Henry nói, rồi nhanh chóng rụt tay lại, hắn không quen với việc khích lệ cổ vũ người khác.
Khuôn mặt Lance giãn ra một chút, gật đầu, “Cảm ơn.”
Henry nhìn bóng lưng kia, từ đầu hắn thấy lạ lạ chỗ nào, khi Lance bước ra hắn mới phát hiện, thằng nhóc Oskar không đi cùng như mọi khi.
Nhớ tới sắc mặt của Lance, hắn thở dài một hơi.
Lance ra khỏi tiệm thợ rèn, đi qua ngõ hẻm, rời đi khu chợ, không lâu sau trở về quán rượu Ong Mật.
Hắn phải chờ bộ áo giáp sửa xong, sau đó liền là lúc rời khỏi Arcop và tiếp tục lên đường.
Hai ngày sau, buổi chiều, Lance ngồi trong quán rượu, hắn đang ăn món súp thịt do đầu bếp của quán làm, thứ này không quá ngon nhưng cũng có thể dùng để thay đổi khẩu vị, ăn mãi bánh mì thì ngán tới tận cổ.
Những người khác trong quán đang ăn uống chè chén, tiếng nói chuyện rất rôm rả.
Chợt hắn thấy mấy chiếc xe ngựa ngừng ở bên ngoài, trên những chiếc xe kia chất lấy rất nhiều hàng hóa.
Những người từ trong xe ngựa đi xuống, có vẻ họ dự định tối nay nghỉ ngơi ở nơi này.
Lance chú ý thấy có một lá cờ hiệu trong đoàn xe kia, huy hiệu là một trái lê màu đỏ.
Hắn nhìn xem những người kia vào quán rượu, họ tụ tập ở mấy cái bàn trong góc, gọi lên thức ăn và rượu.
Bên ngoài còn có một số hộ vệ đi theo đoàn xe, những người kia mang theo giáo và kiếm, khi tất cả những người khác đều vào trong, bọn hắn vẫn còn để lại vài người để canh giữ hàng hóa.
Lance trầm ngâm một chút, quan sát kỹ càng những người kia một phen.
Một lát sau hắn đứng dậy, đi tới gần bàn của họ, thẳng về phía một người đàn ông trung niên.
Người thanh niên từng bước đi tới, ban đầu không ai để ý tới hắn.
Nhưng khi Lance bước ngang qua giữa hai cái bàn của đoàn xe, có vài người bắt đầu rục rịch, bởi vì tiếp tục đi tới chỉ còn một cái bàn ở góc trong cùng của họ.
Mấy người hộ vệ đưa tay sờ tới kiếm, hai ba người ngồi chung bàn với người đàn ông trung niên cũng đứng dậy, đưa mắt nhìn về Lance, tập trung sự chú ý của mình tới thanh kiếm dài mà người thanh niên đeo bên hông.
Lance lúc này cũng nhận thấy sự lỗ mãng của mình, “Xin lỗi.” Hắn giơ hai tay lên trước người, để chúng tránh xa khỏi chuôi kiếm, “Ta có việc muốn hỏi.” Hắn nói với người đàn ông trung niên kia, người này xem ra là người đứng đầu đoàn xe.
Đúng như hắn đoán, khi người kia nói chuyện, những người khác đều tuân theo.
“Ngồi xuống đi.” Người kia nói với thuộc hạ của mình, trước hết để cho bầu không khí hòa hoãn lại, rồi hắn mới nhìn vào người thanh niên trước mắt mình, “Có chuyện gì không?”
“Các ngươi là gia tộc Canfield của Kavar?” Lance nói với giọng không chắc chắn, đây chỉ là lần thứ hai hắn nhìn thấy huy hiệu kia, lần trước đó đã từ rất lâu rồi.
“Ừm, làm sao? Ngươi có việc tìm nhà Canfield, ta nhớ gia tộc mình đâu có gây chuyện ở Weskast.” Người đàn ông trung niên nói đùa, cúi xuống tiếp tục cắt ăn thịt trong đĩa.
“Đoàn xe của ông, chúng sẽ đến Vương Đô sao?” Lance hỏi tiếp.
“Chúng ta đi nhiều nơi.” Người kia đáp lại hắn, dừng lại một chút hắn nói tiếp, “Trạm cuối cùng là Icrane.” Hiển nhiên hắn không ngại trả lời vấn đề này.
“Vậy ta có thể đồng hành cùng các vị sao?” Lance nói, hắn chậm rãi sờ tới chuôi kiếm, “Thanh kiếm của ta có thể giúp ích trên đường đi.”
Người đàn ông nhà Canfield ngửa đầu đánh giá thân thể và mặt mũi của Lance một chút, “Ngồi xuống nói chuyện.” Hắn đưa tay chỉ vào chỗ trống ở đối diện mình.