Chương 103: Trưởng thành
Trong rừng Yorga, bên dòng suối nhỏ.
Lance ngồi trên bờ suối, tựa lưng vào gốc cây, ngắm nhìn khung cảnh, hắn im lặng để cảm nhận bầu không khí và âm thanh xung quanh mình.
Thời gian trôi qua rất lâu, khuôn mặt kia có chút mỏi mệt.
Tiếng suối róc rách không làm lòng của hắn ổn định và yên bình được, trong đầu óc vẫn hiện lên hình dáng người anh em thân thiết đang cầm giáo lội chân xuống dòng suối.
“Khốn kiếp!” Lance bực tức hét một tiếng, ném một hòn đá thẳng xuống mặt nước, khiến nước văng lên tung tóe.
‘Phù phù.’ Người thanh niên hít thở, cố gắng làm dịu lòng mình, nhưng không có ích gì.
Hắn đứng dậy quay người ra khỏi rừng.
Lốc Xoáy phì phò thở, một mình nó chạy qua lại trên đồng cỏ, nhìn thấy bóng dáng chủ nhân ở phía xa xa liền chạy nhanh tới gần.
Con ngựa nâu đưa đầu dụi dụi chủ nhân mình, nó cũng có vẻ buồn bã vì thiếu mất người đàn anh.
Lance vuốt ve con ngựa của mình, sau mấy tháng chinh chiến, nó đã cao lớn hơn một chút, Lốc Xoáy quen thuộc với bầu không khí của chiến trường, hiện tại nó đã là một con ngựa chiến hợp cách.
Lance luồn những ngón tay qua bộ lông của nó, cảm thấy nó sẽ sớm đạt tới kích thước của Sóc, sẽ hoàn toàn trưởng thành, nhưng lòng hắn lại mang theo nỗi sợ, sợ rằng giống như Sóc rời đi cha mình, giống như Oskar biến mất không lời từ biệt, Lốc Xoáy ngày nào đó cũng sẽ rời đi.
Người thanh niên trở mình leo lên lưng ngựa, phóng tới chỗ cây sồi.
Xa xa, bóng dáng cây sồi đã hiện ra trong tầm mắt, nó đã gần như trơ trụi, bộ áo vàng đã bị lột sạch vứt bỏ trên mặt đất.
Vỏ cây thô ráp đầy rãnh và gờ sâu.
Quả trên cây bị mấy con sóc thu dọn sạch sẽ, chúng đã chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Khi cơn gió lạnh của mùa đông thổi qua, vài chiếc lá vô hồn còn sót lại rời khỏi cành, chúng lượn vài vòng trên không trung rồi rơi xuống đất.
Những cành cây trơ trụi vươn lên, như muốn với tới bầu trời.
Lance dừng lại bên gốc cây, đôi chân giẫm lên tầng lá dày, đi tới trước hai ngôi mộ.
Ngôi mộ của Oskar cũng đã bị lá sồi phủ kín.
Những ngày này, hắn thường xuyên tới đây.
Đôi khi là hai ba lần một ngày, đến rồi lại về, trở về nhà rồi không biết sao lại muốn quay trở lại.
Chẳng để làm gì, chỉ để tận hưởng sự yên tĩnh một mình.
Trên khuôn mặt của Lance hiện lên vẻ mệt mỏi, trong lòng người thanh niên biết rằng mình không thể cứ mãi như vậy, hôm nay hắn tới là để tạm biệt.
Lance không nói gì, ngồi xổm đặt một bàn tay lên nấm mộ kia, cảm nhận một chút sự lạnh lẽo cô độc, im lặng một hồi trước mộ, rồi hắn lên ngựa quay trở về làng.
Sau khi dắt Lốc Xoáy về chuồng, Lance đi vào nhà, tiến tới chỗ cha mình đang ngồi.
Mario hiện tại đã khỏi hẳn, nhưng di chứng của v·ết t·hương để ông cần sự giúp đỡ của cây gậy khi di chuyển.
Vị hiệp sĩ cũng vui vẻ chấp nhận sự thay đổi của cuộc sống, và hắn dần quen thuộc với sự bất tiện trong sinh hoạt.
Phu nhân Ena và dì Alice đang nấu ăn sau bếp, Mario thì ngồi trước lò sưởi, mắt khép hờ, thoải mái hưởng thụ hơi ấm từ ngọn lửa.
Lance tiến tới gần, nhấc tới một cái ghế, ngồi xuống cạnh cha mình.
Mario nghe thấy tiếng động, ngáp một cái, quay sang nhìn con trai, “Về rồi sao.”
“Vâng.” Lance đáp lại, miệng mở ra rồi lại ngậm lại, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì vậy?” Mario nhíu mày, hắn biết Lance buồn bực và chán chường rất nhiều kể từ khi Oskar không còn, nhưng hôm nay con trai hắn có chút khác lạ với ngày thường.
“Con muốn rời đi, thưa cha.” Lời nói của người thanh niên làm người cha bất ngờ, hai tay hắn vịn lấy ghế ngồi thẳng người lên, cái chân gãy lê nhẹ trên sàn gỗ.
Lance ngồi sát bên cha mình, hai người nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Hồi lâu sau, Mario thở dài, gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn cúi xuống tóm lấy cây gậy chống, rồi chậm rãi đứng thẳng dậy.
“Theo ta.” Ông nói, khập khiễng chống gậy bước lên lầu.
Lance im lặng theo sau, họ vào trong căn phòng đặt áo giáp và v·ũ k·hí, Mario đứng xiêu vẹo trong góc ngắm nhìn bộ áo giáp của mình, nó vẫn ở vào tình trạng móp méo và hư hại, những vết hằn và đường rãnh đầy phía trên bề mặt.
Tuy nó được lau chùi sạch sẽ nhưng chưa đưa đi thợ rèn sửa chữa, trước ngày hôm nay, hắn không mấy quan tâm việc này, bởi vì Mario biết mình sẽ không bao giờ mặc nó lên người một lần nữa.
Mario chỉ vào bộ giáp, “Mang theo nó, nhưng trước tiên để Henry sửa chữa tốt đã, ông ta sẽ khôi phục bộ dáng ban đầu cho nó, tiện thể làm cho nó vừa vặn với con hơn, con trai.”
“Vâng thưa cha.” Lance cúi đầu, hắn cũng không nghĩ tới mình sẽ thừa kế bộ giáp này sớm như vậy, mới mấy tháng trước đây, hắn và Oskar đều cho rằng đó là chuyện của ít nhất mấy năm sau.
Nhưng rồi Mario ngã xuống trong trận chiến đó.
Dù rằng đây không phải là cách mà hắn muốn kế thừa bộ giáp từ cha mình, nhưng trong lòng Lance tôn trọng ý chí của ông và chắc chắn giữ gìn nó, thứ di sản do cha mình truyền lại.
“Nhưng nó không phải trọng điểm.” Mario cười nói, đi lại kệ gác kiếm, vứt xuống gậy chống, nó rơi ‘đùng’ trên sàn nhà.
Hai tay ông nâng lên thanh kiếm kia, “Người Cắt Cỏ.”
Vị hiệp sĩ ngắm nhìn thanh kiếm đã đi theo mình nhiều năm, cảm nhận xúc cảm len lỏi trên những đầu ngón tay.
“Biết bí mật của nó sao? Nó có một bí mật chỉ có ta biết.” Mario ra vẻ thần bí nói, nhưng cách ông đứng bằng một chân lại có chút buồn cười.
Lance mỉm cười, đưa tay nhận lấy thanh kiếm kia, “Bí mật gì, thứ được cha khắc trên chuôi kiếm sao?” Hắn dường như nghĩ tới điều gì, cười vui vẻ trả lời.
“Sao con biết?” Mario bất ngờ, “Ta nhớ chưa đề cập nó với ai.”
“Con biết được bao lâu rồi?” Mario tiếp tục hỏi thăm.
“Rất lâu rồi, nhớ ngày cha đưa con và Oskar vào đây và hướng dẫn bọn con bảo trì v·ũ k·hí, cha cũng nhắc qua bí mật của Người Cắt Cỏ, nói với giọng thần bí.”
“Nó khơi gợi sự tò mò của những người thiếu niên, Oskar và con tìm kiếm nhiều ngày liền, chăm chú từng chút một trên lưỡi kiếm, chuôi kiếm và vỏ kiếm, nhưng không thấy có gì bất thường.” Lance nói, xoay thanh kiếm lại, để mũi kiếm chạm nhẹ sàn gỗ, Mario gật đầu chờ đợi đoạn tiếp theo.
“Một tuần sau đó, Oskar nói ‘nếu có thứ gì, nó hẳn nằm dưới lớp da kia’ rồi hắn ta lột nó ra.” Vừa nói, Lance vừa gỡ bỏ lớp dây da buộc quanh chuôi kiếm, để lộ ra phần tay nắm bằng gỗ có màu nâu, phía trên thình lình khắc những đường vân.
Đó là những cọng cỏ dài, có thể phân biệt ra có ba đường nét lớn.
“Ba cọng cỏ cho ba hiệp sĩ.” Lance cười nói.
“Hai đứa nhóc này.” Mario cũng cười, hắn khựng lại một nhịp khi nghĩ tới người hầu cận của mình, rồi nói tiếp, “Cầm lấy dao, khắc thêm hai cọng nữa cho hai hiệp sĩ Alklen, và nhớ lấp đầy nó, ta muốn một đồng cỏ trên thanh kiếm này, đồng cỏ của nhà Dunn.”
Mario đặt tay lên vai con trai, hắn đặt lên đây tất cả kỳ vọng và mơ ước của mình, mong ước nó sẽ trở thành một người vĩ đại, và sẽ sống một cuộc đời tốt đẹp.
Có tiếng bước chân vang lên trên bậc thang, phu nhân Ena xuất hiện ở chỗ cửa, nàng nhìn xem hai cha con, họ cũng quay lại thấy nàng tiến tới.
Lúc này, Ena nghe thấy tiếng đồ vật rơi, nàng liền vội vàng chạy đi tìm kiếm, sợ chồng mình té ngã, nàng lo lắng khi không thấy Mario ở dưới nhà, cuối cùng lại tìm thấy hai cha con ở đây.
Nàng nhìn về phía con trai mình, lại nhìn chồng mình, nhìn thanh kiếm trong tay con trai mình, Ena nhíu mày hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“Con sẽ rời nhà, thưa mẹ.” Lance nói.
Mario cầm lấy thanh kiếm, Lance thì xoay qua đi tới gần mẹ mình.
“Làm sao đột nhiên lại đi.” Ena nói, lo lắng nhìn con trai.
Lance đứng trước mặt Ena, người con trai đã cao lớn hơn mẹ mình, hắn giang hai tay ôm nàng vào lòng, “Con trưởng thành rồi mẹ à.”
“Nhưng mà…” Ena còn muốn nói điều gì nhưng Mario chệch choạc bước tới, đưa tay nắm lấy tay nàng.
“Chim con lớn lên cũng nên rời khỏi tổ, vỗ cánh bay đi bắt đầu hành trình của bản thân nó.”