Chương 102: Felix
Người dân ở phía dưới nghe được lời của vị Bá tước, lập tức đáp lại bằng tiếng hô còn lớn hơn, “Nữ hoàng Trắng!”
Họ vung tay tung hô vị Hoàng đế mới và Nữ hoàng Evelyn.
Trái ngược với bầu không khí náo nhiệt phía dưới, bên trên đền thờ có chút im ắng.
Evelyn sửng sốt trước hành động của anh trai mình, nhưng nàng không phản bác, chỉ nhìn anh trai Anthony một chút rồi quay đi, hướng về phía thần dân vẫy chào.
Công tước Gerald cười gằn, hai tay gác ở sau lưng.
Người nóng nảy nhất, bực bội nhất với hành động của Anthony Cunningham chính là Bá tước Stephen Goldnor, ông lão trừng mắt giận dữ, sự bực tức như tràn ra khỏi mắt.
Vị Hoàng đế nhỏ tuổi đã lên ngôi, nhưng tất cả quý tộc đều biết rõ cậu ta chưa sẵn sàng để lãnh đạo vương quốc.
Và Hoàng hậu Evelyn tất nhiên sẽ trở thành người nắm quyền lực to lớn đó, bà ta sẽ đứng ở sau lưng con trai mình.
Nhưng biệt hiệu mà Anthony vừa thốt lên, để nhiều người liên tưởng tới một người khác, Stephen cũng rõ ràng tên kia đang nhằm vào ai khi nói ra những lời đó.
Và vị Bá tước của Chech cũng muốn dùng biệt hiệu mới này để xóa nhòa đi dấu vết của người thừa kế cũ, người đã bị gán cho tội mưu phản và c·hết một cách không rõ ràng.
Bá tước Stympi, Murdo Arnlace cười, nói bâng quơ với những người bên cạnh, “Biệt hiệu cực kỳ thích hợp với Hoàng hậu, hiện tại bà ấy là Nữ hoàng nh·iếp chính, và mái tóc xinh đẹp nổi bật kia không phải màu trắng thì là màu gì.”
Vài tên Tử tước gật đầu tán thành, những thiếu nữ quý tộc thì hâm mộ nhìn xem mái tóc dài thướt tha và tinh khiết của Nữ hoàng.
Buổi lễ chính thức kết thúc, Nữ hoàng Evelyn, Hoàng đế Hector, Công chúa Cicely cùng nhau leo lên một chiếc xe ngựa mà trở về hoàng cung.
Các quý tộc giải tán, riêng phần mình rời đi.
Dân chúng thì tràn đầy trong các đường phố của Vương Đô, tiến hành ăn mừng một sự kiện hiếm gặp trong đời mình.
Đường phố bị lấp kín bởi dòng người, không gian vang vọng tiếng đàn hát nhảy múa.
Việc ăn mừng vị Hoàng đế mới lên ngôi vẫn tiếp tục nhiều ngày liền.
Răng Sói Wilfred rời đi, thất vọng trở về trong quán trọ, ngồi một mình trước bàn mà uống rượu, chuẩn bị cho công việc sắp bắt đầu vào ngày mai.
Một vài Bá tước không chuẩn bị tham gia bữa tiệc ăn mừng trong hoàng cung vào trưa mai, Stephen Goldnor dẫn theo đoàn tùy tùng của mình rời khỏi cổng bắc ngay trong ngày, lên đường trở về Loshek.
Josiah lịch sự từ chối lời mời đến dự tiệc tại dinh thự của Công tước Gerald, hắn mang theo vài hiệp sĩ thân cận, cưỡi ngựa đi tới thành nam, rời xa đám người đang nhộn nhịp ăn mừng.
Nhóm người dừng bước trước một cánh cổng trắng, trước cổng có hai người thanh niên đang canh giữ.
Họ mặc giáp trắng, sau lưng áo choàng cũng là màu trắng, không đội mũ giáp, bên hông đeo kiếm dài.
Josiah xuống ngựa, tiếp nhận một hũ sứ từ trong tay Basil, rồi bước tới.
“Ta muốn gặp ngài Edwin, báo cho ngài ấy là Josiah Murden đến viếng thăm.”
Người hiệp sĩ trẻ nhìn vị Bá tước một chút, liếc mắt ngắm nhìn huy hiệu mà những người theo sau mang trên người, đồng thời cũng chú ý tới cái hũ sứ kia.
“Chờ một chút.” Hắn nói, rồi quay người bước vào trong.
Người hiệp sĩ còn lại có một đầu tóc xoăn màu vàng, hắn nhìn xem Josiah, lại đánh giá những người phía sau, ánh mắt dừng lại trên người Basil một lát, rồi không còn quan tâm đến họ nữa.
Cặp mắt nhìn thẳng phía trước, mang theo chút xíu lạnh lùng, nhưng lại ẩn giấu tất cả cảm xúc.
Hắn một tay đè lại thanh kiếm bên hông, đứng nghiêm tại chỗ, cũng không chào hỏi hay nói chuyện với Josiah.
Basil cùng mấy người khác đứng ở cách đó không xa, nhìn xem tên hiệp sĩ kia.
Vị hiệp sĩ trẻ ngoại trừ một ít phần thân thể, từ trên xuống dưới đều bị màu trắng bao bọc, tay không mang găng sắt, bàn tay để lộ ra ngoài có vẻ to và thô ráp.
Ánh mắt dường như hờ hững với mọi thứ xung quanh, nhưng đồng tử thỉnh thoảng đảo quanh, không cho phép bất cứ thứ gì nguy hiểm tiếp cận thân thể mình.
Basil thấy được sự thuần túy trên người hắn ta, kể cả người hiệp sĩ đã rời đi kia, họ đều không mang theo bất kỳ trang sức gì trên người.
Đám người đứng chờ đợi dưới trời nắng, Josiah kiên nhẫn mà chờ đợi, không hề tỏ ra bất mãn vì phải đứng lâu dưới mặt trời nóng bức.
Khoảng nửa giờ sau, người kia mới quay trở lại, “Đi theo ta đi.” Hắn nói một câu, không đợi Josiah đáp lại liền quay người đi vào.
Josiah ngước nhìn cánh cổng cao, hít một hơi thật sâu, bước qua nó, nhanh chân theo kịp người kia.
Họ đi qua những lối đi, bước qua những cái sân rộng lớn bằng phẳng, phía trên sân, những thiếu niên thanh niên chia thành từng nhóm theo độ tuổi mà luyện tập với nhau.
Bọn hắn bỏ ra không chỉ mồ hôi mà cả máu cũng chảy xuống.
Những tiếng hét và hô hào vang lên xung quanh, không ai chú ý tới Josiah, mỗi người đều tập trung vào đối thủ trước mắt mình.
Lại bước qua mấy hành lang, người hiệp sĩ được trước một gian phòng đã rộng mở sẵn cánh cửa, đưa tay ra dấu cho Josiah.
“Xin mời.” Hắn nói.
Josiah gật đầu, bước qua cửa mà vào, phía sau lưng hắn, người hiệp sĩ khép lại cánh cửa gỗ, rồi đứng canh giữ ở cạnh bên.
Giữa căn phòng là một cái bàn dài, một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đó, lật xem một quyển sách dày, “Sao ngươi lại đến đây?” Ông hỏi, cũng không ngước đầu nhìn Josiah dù chỉ một chút.
Ông ta mặc một bộ áo mỏng màu trắng và quần vải bố màu đen, trên mặt đầy nếp nhăn, tóc đã bạc trắng.
“Ngài Edwin, hôm nay ta đến đây là có hai việc.” Josiah từ tốn nói, đi tới gần.
‘Cạch’ một tiếng, cái hũ sứ được Josiah nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn, hắn đẩy nhẹ nó về phía trước, “Tro cốt của Ngài Roderick Oakland.”
Tiếng lật sách ngừng lại, Edwin nắm chặt hai bàn tay của mình, cuối cùng ngửa đầu lên, không phải nhìn xem Josiah, nhưng là nhìn ngắm hũ tro cốt.
Ông già lúc này mới nhìn thẳng lên Josiah, “Ngươi g·iết hắn?”
“Không, một người khác, nhưng ta chính là người ra lệnh.” Josiah nói, không tránh né ánh mắt của Edwin.
Edwin nghĩ tới thứ gì, đưa tay đẩy cái hũ, “Mang nó đến nhà Oakland, sao lại đem người của gia tộc Oakland đến chỗ ta, ta đâu phải người giao đồ vật.”
Edwin nói khi tay vẫn còn đặt ở phía trên hũ sứ.
“Không, ta không phải nhờ ngài đưa nó tới cho gia tộc Oakland, ta đã báo cho họ, rằng Roderick sẽ yên nghỉ ở đây, ta nghĩ đó cũng là điều mà ông ta mong muốn.” Josiah nói với giọng chân thành.
“Ngươi báo cho Nam tước Oakland rồi.” Edwin nhìn thẳng vào hắn.
“Vâng.”
Edwin buông ra bàn tay, nó dừng ở trên không trung một lát rồi thu lại.
Ông già hít sâu một hơi, “Hắn c·hết như thế nào? Chi tiết.”
“Tại trong pháo đài Haarton, trên hành lang, khi đang chống cự đợt t·ấn c·ông cuối cùng. Khi đó ông ta không mặc giáp, chịu nhiều v·ết t·hương cũ, b·ị đ·âm xuyên bụng mà c·hết.”
Josiah từ từ thuật lại, dừng một chút, hắn nói tiếp, “Sau khi anh trai ta c·hết, ông ta thề trung thành với cháu gái ta, Elena Murden, ông ta c·hết khi đang cố bảo vệ lãnh chúa của mình.”
Edwin thở dài, “Lòng trung thành của một hiệp sĩ là thứ rất cao quý, sau khi đã thề trung thành, hắn phải chấp nhận rủi ro, rằng mình có thể mất đi tất cả, kể cả tính mạng và danh dự.”
Hiệp sĩ già nghiêng đầu, nhìn lên trên vách tường, phía trên treo một loạt cờ hiệu dài, bên trong thình lình có ngôi sao trắng bảy cánh của Roderick, cạnh bên là một cây sồi màu xám như đá.
“Ít nhất hắn giữ được danh dự của mình và không phải c·hết đi trong ô nhục.” Edwin coi như đồng ý nhận lấy hũ tro cốt.
“Dù đứng ở phía đối lập, nhưng ta tôn trọng tinh thần của ông ta, những trải nghiệm mà ông ta đã trải qua.” Josiah cúi đầu nói, một phần cuộc đời của Roderick là thứ mà mọi thanh niên quý tộc đều mong ước.
“Được rồi, vậy việc thứ hai là gì?” Edwin hỏi, tro cốt của Roderick không khiến hắn bất ngờ, hắn càng tò mò hơn về thỉnh cầu thứ hai của Josiah.
“Là về con trai của ta, thưa ngài.” Josiah nói, nụ cười nở trên môi khi nghĩ đến thằng nhóc kia.
“Nó tên là Felix Murden.”