Chương 101: Trắng
Gerald lần này khựng lại càng lâu hơn, mặc dù thứ đồ cuối cùng có vẻ như nhỏ và nhẹ nhất trong ba món đồ.
Hắn chậm rãi, từ từ cầm lấy thứ kia.
Đó là một chiếc vương miện màu đen, nổi bật với góc cạnh rõ ràng, không biết được rèn đúc từ loại vật liệu nào.
Hắn nâng lên vương miện, đặt trên đầu cháu trai mình.
Hector hơi cúi thấp đầu đón nhận lấy nó.
Sau khi Gerald xong xuôi bổn phận của mình, hắn không dừng lại lâu mà bước trở lại trên cầu thang, đứng bên cạnh các Bá tước phương đông, nhìn xem phía dưới.
“Ta xin tuyên bố.” Đại tư tế Malcolm nói to, âm thanh của hắn vang vọng khắp cả đền thờ, đưa tay hướng về Hector.
“Vị vua mới của vương quốc đã được tấn phong, ngài nắm giữ quyền lực hợp pháp trên khắp cả vương quốc này, hãy cúi đầu trước quốc vương của các ngươi.”
“Hector Aswia Valenthall.”
Khung cảnh trở nên trang nghiêm và thần thánh, các quý tộc cúi đầu mình xuống, thể hiện sự thuần phục của mình, ít nhất mặt ngoài là như vậy.
Gerald cũng cúi đầu, từ ‘Aswia’ vang vọng trong đầu, kia là tên của vương quốc, cũng là thứ được thêm vào tên của các vị vua.
Một thứ mà hắn đã từng ước ao và vẫn đang ước ao.
Hector ngửa đầu nhìn các lãnh chúa phía trước mặt mình, hít một hơi sâu, thân thể như cảm nhận được nguồn sức mạnh mới, thanh kiếm báu cầm chặt trong tay, áo choàng lộng lẫy khoác trên người, vương miện cao quý đội trên đầu.
Hắn mỉm cười vui vẻ.
Hoàng hậu Evelyn và Công chúa Cicely cũng nở nụ cười, họ như hai bông hoa nở rộ trong đền thờ ít sắc thái này.
Vài vị phó tế lại gần bàn thờ và bỏ thứ đồ gì vào trong ngọn lửa, ngọn lửa êm dịu bỗng lắc lư và bốc lên làn khói màu đỏ.
Làn khói bay cao luồn qua các ngõ ngách của đền thờ đá, sau đó nó tiếp tục bay thẳng lên bầu trời, tạo thành một cột khói đỏ có thể được trông thấy từ cách xa hàng chục cây số.
Đó là thông báo cho dân chúng rằng vị vua mới đã được sắc phong.
Người dân trong thành là những người nhìn thấy nó trước tiên, những người không dự lễ cũng tạm thời dừng lại công việc trên tay mình, đứng lặng quan sát nó một chút.
Dân chúng ở phía dưới đền thờ reo hò, bọn hắn thể hiện niềm vui khi chứng kiến một cột mốc lịch sử của vương quốc.
Răng Sói đứng ở trong đám người, cũng ngước nhìn cột khói màu đỏ kia, bên tai hắn tiếng đàn vang lên càng ngày càng to và rõ ràng.
Những ngón tay khéo léo của người hát rong lướt qua những dây đàn, tấu lên những giai điệu của sự mừng vui.
Vài rồi người thanh niên tóc vàng bắt đầu cất giọng hát, với tiếng đàn của chính mình sung làm nhạc đệm.
“Chào mừng vị vua mới, lòng chúng ta tràn ngập niềm vui, nhận lãnh món quà quý giá từ thiên đường.”
“Mong triều đại của ngài kéo dài mãi mãi, mong dân chúng của ngài hưng thịnh và hạnh phúc bình an.” Giọng hát kia rất hay, nó đã hòa làm một với tiếng đàn.
“Ngài sinh ra để lãnh đạo, trong ngực chứa đựng trái tim bằng vàng.”
“Ngài sẽ cai trị bằng công lý, được đức tin dẫn dắt trên đường xa.”
Người hát rong hát to lên, giọng hát to rõ và trong trẻo, “Mong triều đại của ngài kéo dài mãi mãi, mong dân chúng của ngài hưng thịnh và hạnh phúc bình an.” Hắn lặp lại một lần nữa.
“Mong hành trình của ngài tỏa sáng dưới ánh nắng, mong di sản của ngài khắc ghi mãi trên đá.”
Khi mọi người đang đắm chìm trong niềm vui và tiếng hát của người nghệ sĩ, bất chợt lại có tiếng la mắng vang lên, “Khốn kiếp, lũ chuột nhắt.”
Có người sờ sờ trên người mình rồi hét to.
“Lũ chuột trộm mất túi tiền của ta rồi.”
Người kia mặc một bộ quần áo đắt tiền, hắn đang quay qua quay lại tìm kiếm kẻ vừa ă·n t·rộm tiền của mình.
Wilfred đưa mắt tìm kiếm, nhanh chóng thấy được một bóng người đang luồn lách rời xa người đàn ông kia.
Thân ảnh linh hoạt nhẹ nhàng kia như là có mắt mọc sau gáy, nhận ra tầm mắt của Wilfred tập trung trên người mình, tên kia liền quay lại.
Mái tóc màu mật ong uốn xoăn, nét mặt hoang dã và ngang tàng, cặp mắt xanh lục sắc lẹm liếc nhìn vị hiệp sĩ.
Khóe miệng cong lên, thích ý hưởng thụ được người khác quan sát, không hề sợ hãi, khiêu khích nhìn trở lại.
Tay chân thì vẫn linh hoạt vượt qua dòng người đông đúc, thỉnh thoảng còn lột xuống vài thứ đáng giá của người xung quanh.
Chỉ trong chớp mắt hắn liền biến mất không còn tăm hơi, Wilfred cười, cũng cảm thấy tên kia thú vị.
Đồng thời trong lòng hắn cũng dâng lên sự cảnh giác, nhìn xung quanh, sợ có đồng bọn của cô nàng đang quanh quẩy bên người.
“Bọn chuột nhắt của ngõ hẻm, đội tuần tra đâu rồi?” Có thêm càng nhiều người ồn ào lên khi phát hiện mình mất đi vật phẩm có giá trị.
Một vị hiệp sĩ khoác trên người bộ giáp trắng bóng liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
Đám lính tuần tra tiến vào trong dòng người, nhưng không phát hiện hay bắt giữ được tên trộm nào, bọn hắn đã như giọt nước chìm vào đại dương.
Nhưng sự xuất hiện của binh lính để đám trộm kia chùn tay lại, chúng không dám lại manh động tiếp tục ra tay.
Trong đền thờ, trước mặt vị vua mới, Hoàng đế của vương quốc, Hector Aswia Valenthall, có một người đang quỳ gối.
Người kia quỳ một chân trên đất, cúi thấp đầu xuống, giọng nói của hắn ta vang lên, “Ta, Bertram Houghton, Bá tước Nam Alklen, thề trung thành với vua Hector Aswia Valenthall, Hoàng đế hợp pháp của vương quốc. Thần xin thề sẽ phục vụ Ngai Vàng với lòng trung thành và danh dự, tuân theo mọi mệnh lệnh của ngài…”
Một đống lớn lời nói thốt ra, khi Bertram hoàn thành lời thề của mình, lại có một vị Bá tước khác đi xuống, đứng trước mặt vị Hoàng đế.
Bá tước Rupert tuy lớn tuổi nhưng thân hình cao lớn vẫn mang theo lực áp bách nặng nề, nhìn trước mắt đứa nhỏ này, nó còn nhỏ hơn cháu trai của mình.
Bỏ mặc tất cả những chênh lệch to lớn đó, Vị Bá tước quỳ xuống, và thề nguyện lòng trung thành,”Ta, Rupert Huntingmond, Bá tước Karlsbad,…”
“Ta xin thề với danh dự và sự chứng kiến của thần linh, ta sẽ không phản bội lời thề này, sẽ trung thành và phụng sự cho tới ngày ta c·hết.” Rupert kết thúc lời thề của mình, đứng dậy cúi chào rồi trở về vị trí cũ.
Từng vị Bá tước đi xuống nói ra lời thề.
Nanieg, Helmelo, Eglow, Weskast, Stympi, Chech, Avereiras, vân vân.
Tất cả các Bá tước, những người quyền lực nhất trong vương quốc, họ là những người nắm giữ trong tay các vùng đất rộng lớn, q·uân đ·ội hùng mạnh và của cải đầy kho.
Họ đều quỳ gối trước đứa bé vừa được tấn phong làm Hoàng đế này, lặp lại lời thề mà tổ tiên mình đã thề hứa với gia tộc Valenthall.
Hector trên trán đổ xuống mồ hôi, gương mặt nhỏ bé kia trở nên trắng hơn khi từng lời thề của các lãnh chúa thốt ra.
Những lời nói ra khỏi miệng rồi tan biến trong không khí kia dường như còn nặng nề hơn ba thứ hắn vừa nhận được và vẫn đang mang theo trên người.
Một vị vua nhận lãnh vương miện, đồng thời cũng gánh vác cả vương quốc trên vai.
Đến giờ phút cuối cùng, khi Hector đã có chút run run thân thể, một bàn tay duỗi ra làm dịu đi tâm tình của cậu bé.
Lần đầu tiên trong ngày hôm nay Hoàng hậu Evelyn mỉm cười với hắn, vị Hoàng đế mang trên người tước hiệu cao quý nhất của vương quốc này, nhưng vẫn là đứa con bé bỏng của nàng.
Không có gì thay đổi được điều đó.
Khoảng một giờ sau khi khói hiệu bốc lên, dân chúng lại hò reo, khi những người từ trong đền thờ lần nữa ra ngoài.
Trái tim của Răng Sói lại đập rộn lên, khi hắn thấy bóng hình kia lại xuất hiện trước mắt mình.
Hector đứng trước đền thờ, trên những bậc thang cao, hắn dùng một tay ôm lấy thanh kiếm đen, để nó tựa vào người mình.
Quan lễ nghi ngửa cổ nói to: “Chào mừng Hoàng đế Hector Aswia Valenthall.”
Hector giơ lên một tay, hướng về thần dân của mình mà vẫy chào.
Phía dưới đám đông dân chúng la lên tên vị Hoàng đế ‘Hector’ ‘Hector’.
Trong hàng ngũ những người phía bên trái, Anthony bỗng nhiên hỏi, “Trái ngược với đen là gì?”
Những Bá tước phương tây nhìn về phía ông ta, ai nấy đều biết câu trả lời, nhưng lại không hiểu dụng ý của câu hỏi.
Bá tước Arnlace của Stympi, người trò chuyện với Anthony nhiều nhất kể từ khi nghi lễ diễn ra, ông ta hiểu Anthony muốn làm gì, cười nói, “Trắng, trái ngược với đen là trắng.”
Anthony mỉm cười, bước lên phía trước đứng cạnh em gái mình, hành động bất thường của ông ta để những quý tộc khác khó hiểu, vài người lộ rõ vẻ bất mãn trên mặt.
Anthony không để ý bất cứ kẻ nào, mở miệng nói to, “Hãy chào mừng Nữ hoàng nh·iếp chính Evelyn.”
“Nữ hoàng Trắng.”
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa!