Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 33




Tuyết Lang đi rồi, Như Ca vẫn ở trong phòng không ra, mấy người Liệt thị bên kia cho rằng nàng mệt mỏi hơn nữa trong kinh thành không có tập tục đón giao thừa nên cũng không gọi nàng.

Đến đêm khuya, mọi người đã ngủ, Như Ca vẫn còn thức, ngẩn ngơ nhìn hộp gấm Thanh Nhi đưa vào để trên bàn.

Kiếp trước Cẩm thân vương thế tử Tiêu Dạ Huyền bị độc nhân của Vân Cương ám hại, biến thành người điên. Trong lúc dọn dẹp đống di vật của mẫu thân, nàng phát hiện một quyển sách bà ngoại để lại trong đó có ghi chú máu của nữ nhân Liệt gia có khả năng ức chế được cổ độc, nhưng không biết nguyên nhân tại sao. Dưới sự khuyên bảo của Âu Dương Thiệu, mình đã đồng ý dùng máu của mình thử xem có cứu được vị Cẩm thân vương thế tử này không, đáng tiếc, cổ độc trong cơ thể hắn tồn tại quá lâu không được ngăn chặn kịp thời đã hết cách xoay chuyển. Sau 4 năm dùng máu, cuối cùng Cẩm thân vương thế tử cũng mất, mà kể từ đó mình cũng bắt đầu bị Âu Dương Thiệu chán ghét và vứt bỏ, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy.

4 năm trước, lúc ở nơi hoang dã phát hiện người đang nằm hôn mê dưới đất là hắn, Như Ca đã sợ ngây người, vốn định không để ý tới, nhưng cuối cùng vẫn chọn cứu hắn, chỉ vì đôi mắt tuyệt vọng mà cô tịch kia lúc ngã xuống, làm người ta không đành lòng.

Nhớ tới lời nam tử, Như Ca cười khổ, kiếp trước kiếp này, mình và hắn đều có ràng buộc khó giải. Kiếp trước mình vì hắn mới có thể gả vào Hầu phủ, ngoài mặt là thiếu phu nhân Hầu phủ, trên thực tế cũng chỉ là một dược nhân. Cơ hồ là bị người ép buộc phải cho máu, cuối cùng hắn chết nàng cũng mất, quả là đáng thương và bi ai hết sức. Kiếp này gặp nhau lần nữa, nàng học được y thuật, cứu hắn từ ranh giới sống chết, nguyên bản coi như đáp lại cho nỗ lực nhiều năm của mình, còn là xuất phát từ hiếu kỳ của thầy thuốc, chữa trị lúc cổ trùng mới bắt đầu phát tác so với chữa trị sau 4 năm rốt cuộc có khác biệt gì, không ngờ lại thành công thật, đưa cổ trùng vào kỳ ngủ đông, có lẽ là vì trọng sinh nên tất cả đều thay đổi.

Bất quá, hắn là cháu ruột của đương kim thánh thượng, quyền cao chức trọng, có thể nói hắn nguy hiểm như hoa anh túc, không thể dính vào. Một khi dính tới, sợ là phiền toái không ngừng....... sau khi nghĩ thông suốt, Như Ca nhìn hộp gấm cười một tiếng. Đi tới gương trang điểm, gỡ đồ trang sức trên đầu xuống, sau khi tắm sơ, trèo lên giường, an tâm ngủ.

Từ sau ngày đó, Tuyết Lang đến, Như Ca đều không ra gặp, nó mang dược liệu quý giá tới cũng còn yên tại chỗ, không ai thu. Nhìn Tuyết Lang mỗi ngày hậm hực mà về, mấy người Liệt thị cảm thấy thật là đáng thương, bất quá Như Ca làm vậy ắt có nguyên do, nên không nhúng tay vào.

Ba ngày sau, Như Ca sai người đem dược liệu Tuyết Lang mang tới đặt bên ngoài lỗ ở tường viện, rồi lấp lỗ lại, bên ngoài tường viện Nhàn Nguyệt Các, Tuyết Lang kêu cả nửa đêm, không thấy ai đoái hoài, mới mang những dược liệu đó về phủ lại.

Kim Lăng Hầu phủ.

Kể từ mấy ngày trước tết, mỗi ngày đều có từng trận gào thét thảm thiết quanh quẩn không ngừng tại căn phòng dưới mặt đất ở Hầu phủ. Trong kinh thành có lời đồn, bọn gian tế có ba người còn sống được đưa đến căn phòng dưới đất này, mỗi ngày chịu cực hình tàn khốc, giày vò đến sống không bằng chết, thống khổ cầu tha.

Nhìn thiếu nữ mắt lộ hung quang đứng bên nam tử thẩm vấn mặc áo gấm, ba người phụ trách bắt cóc mua bán đã cảm giác họa lớn giáng xuống đầu, nên nói không nên nói gì đều ói ra hết, chỉ cầu Hầu phủ nương tay. Từ Kim Lăng trở lại Hầu phủ trong kinh thành, Kim Lăng Hầu sau khi xem xong lời khai của mấy tên cướp nhận được từ Âu Dương Thiệu, giận tím mặt, hạ lệnh đem mấy cướp này băm thành thịt vụn cho chó ăn.

Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị hận người Lý gia thấu xương, người Lý gia vì trút giận cho Lý Ngọc Đình mà hại nữ nhi mình như vậy, thật sự là đáng chết.

Âu Dương Lâm chịu nhiều đau khổ, sau khi biết chân tướng càng thêm hận đến nghiến răng, mấy ngày ở nơi tăm tối đó, quả thật chính là địa ngục trần gian. Nhớ tới cảm giác roi quất lên người mình, bị ép uống những thứ thuốc kinh khủng, còn có sắc mặt xấu xí của những gã tay đấm chân đá với mình, Âu Dương Lâm cơ hồ nổi điên lên.

“Lâm nhi, con bình tĩnh một chút”, nhìn Âu Dương Lâm bắt đầu co giật cả người, Tưởng thị vội vàng ôm lấy trấn an. Nhớ lại lời thầy thuốc trong phủ, nữ nhi mình vì chịu đả kích quá lớn, nên lúc bị kích thích sẽ dẫn đến tinh thần bất thường. Này không phải đại biểu cho nữ nhi như châu như bảo của mình bị bệnh điên sao? Sau khi trở về, nữ nhi liền trốn trong phòng tắm chà lau cơ thể không ngừng, cơ hồ muốn lau cho tróc da ra, ngay cả lúc mình vào phòng nó cũng sợ hãi giống như chim sợ ná. Nhìn vết thương chồng chất trên người nữ nhi mình, rõ ràng là dấu vết bị ngược đãi đánh đập, khi biết nữ nhi được cứu ra từ nơi ô uế bẩn thỉu như vậy, Tưởng thị cơ hồ muốn ăn sống người của Lý gia.

Thấy Âu Dương Lâm hình như không nghe lọt lời mình, bất đắc dĩ, Hầu phu nhân đành bảo Âu DươngThiệu đánh ngất đi.

Nhìn Âu Dương Lâm được nha hoàn ma ma dìu vào phòng trong, Tưởng thị khóc rống lên, “Hầu gia, Lâm nhi biến thành bộ dáng như bây giờ, đều là do Phủ viễn đại tướng quân ban tặng, hầu gia không thể bỏ qua cho bọn chúng được.”

“Phu nhân yên tâm, người Lý gia, hừ! Cứ chờ xem!”

Ngồi ở vị trí cao nhất là người mặc mãng bào màu đỏ tím, Kim Lăng Hầu Âu Dương Hùng. Trước giờ với thê tử xuất thân danh môn luôn kính yêu có thừa, Hầu phu nhân Tưởng thị gả vào hai năm, không sinh được con liền chủ động cưới tiểu thiếp cho mình khiến Kim Lăng Hầu rất cảm kích. Thấy nữ nhi yêu quý biến thành như vậy, tự nhiên là giận không kiềm được. Lão tả tướng Lý Chuẩn đã cáo lão kia lại dung túng cho bọn chúng động đến nữ nhi mình, khinh Kim Lăng Hầu phủ ta sao?

“Thiếp thân đành nhờ Hầu gia làm chủ rồi.” Tưởng thị xoa xoa mắt.

Âu Dương Thiệu tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thể hiện, “Nhi tử cũng sẽ báo thù cho muội muội, xin đích mẫu yên tâm!”

Tưởng thị đương nhiên biết Âu Dương Thiệu là đang nịnh nọt mình, chỉ là sau khi sinh Lâm nhi xong, thân thể bị tổn hại quá nhiều, không thể mang thai được nữa. Không có nhi tử tương lai sẽ không có chỗ dựa. Đại Chu mặc dù ủng hộ nữ học, nhưng Hầu gia cũng không thể truyền vị lại cho Lâm nhi, huống chi hôm nay Lâm nhi đã thành ra thế này. Mẫu thân Âu Dương Thiệu mất sớm, không có nhà mẹ đẻ giàu có hậu thuẫn, nếu nhận hắn làm con thừa tự, tương lai sẽ đối với đích mẫu tôn kính có thừa, xem như một lựa chọn không tồi. Suy nghĩ xong, Tưởng thị làm mặt từ ái, “Thiệu nhi chịu ra mặt vì muội muội, mẫu thân rất vui mừng”.

Âu Dương Thiệu nghe xong, nhất thời hai mắt tỏa sáng, ý Tưởng thị không phải là chấp nhận thân phận mình rồi sao? Nghĩ đến tiền đồ sáng lạn phía trước, trên khuôn mặt vốn anh tuấn của Âu Dương Thiệu tràn đầy vẻ tham lam. Lòng càng quyết tâm, phải ra sức biểu hiện hơn nữa.