Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 32: Tránh Né




Ngày kế, lúc Như Ca tỉnh lại, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Ưhm, sau này không nên uống nhiều rượu thì tốt hơn. Uống rượu? Mình đang ở đâu đây? Như Ca chợt tỉnh táo, quan sát xung quanh. Nhìn màn trướng mỏng màu hồng cánh sen và vườn hoa anh đào quen thuộc ngoài cửa sổ chứng minh đây là phòng mình ở Nhàn Nguyệt Các, Như Ca thở phào nhẹ nhõm, may mắn không có qua đêm bên ngoài, bằng không vô cớ đêm không về, sẽ có phiền phức không nhỏ, mẹ cũng khó mà giải thích với những người kia.

Liếc mắt thấy thuốc giải rượu để bên giường, Như Ca uống một viên, một hương vị tươi mát thấm vào tận tim phổi, ủa, thuốc này hình như không phải từ Dược Tiên Đường, dùng sâm núi làm phụ liệu thật quá lãng phí!

Ra khỏi phòng, bên ngoài một mảnh tuyết trắng, toàn bộ mặt đất như được bao phủ trong làn áo bạc. Kéo kéo lại áo bông trên người, Như Ca đi tới phòng mẹ.

Vừa vào phòng, đã thấy Liệt thị, Vân Kiệt, Ngọc Trúc đang cắt hình giấy, trên bàn trà đã có một xấp giấy dán. Như Ca không biết cắt những thứ này, đành ngồi một bên xem, rồi cầm hình dán lên cửa sổ.

Dán xong một cửa sổ, Như Ca xoay người lại thì bắt gặp Vân Kiệt đã cắt giấy xong đang kinh ngạc nhìn chằm chằm mặt mình, nàng bèn tới gương trang điểm trong phòng nhìn xem có phải trên mặt mình có gì lạ không.

Tóc không rối, y phục chỉnh tề, lông mày cũng không có vấn đề......đợi chút, nhìn đôi môi sưng đỏ trong gương, mặt Như Ca vụt đỏ, Vân Kiệt có thể không biết, nhưng nàng biết rất rõ, đây rõ ràng là bị người.....may nhờ đứng xoay lưng về phía mẹ nên không bị mẹ thấy. Nàng vội vàng chạy ra khỏi phòng, đến tận vườn trúc ngoài viện mới ngừng lại.

Như Ca tiện tay bốc một nắm tuyết trên lá trúc, đắp lên môi, cho đến khi tuyết tan thành nước. Mặt nàng càng ngày càng nóng, theo đó dần nhớ lại rõ ràng giọng điệu bá đạo của nam tử và ánh mắt tràn đầy chiếm đoạt không chút kiêng kỵ của hắn, lòng Như Ca run lên, có lẽ nàng đã chọc tới người không nên chọc.

Hôm nay, dù là ngày Tết, nhưng vì trận náo loạn vừa rồi, sau khi xong lễ mừng năm mới, lão phu nhân phân phó, buổi tối tất cả các viện tự mình sắp xếp.

Trên đường trở về Nhàn Nguyệt Các, Giang di nương kể lại chuyện đã xảy ra ở Đông viện sinh động như thật.

Ngọc Bảo Oánh xem như chưa tới số, dưới sự chăm sóc của thái y, sau vài ngày sốt cao, rốt cuộc đã tỉnh lại. Kể ra nàng ta rất may mắn, rơi xuống vách núi, lăn qua những chỗ đều là đá vụn và cỏ dại, mặc dù thương tích đầy mình, nhưng xương cốt và các cơ quan bên trong không có vấn đề gì lớn. Tuy vậy, trên mặt trầy xước quá nhiều, vì bị gai có độc nhẹ đâm, nên dù thái y đã dùng thuốc tốt nhất trong cung, vẫn bị hủy dung.

Còn Ngọc Giai Nhàn, nhờ Văn thái y trị liệu, xương cốt đã về đúng vị trí, tính mệnh coi như được bảo vệ, về phần có thể hồi phục hoàn toàn như cũ hay không thì khó nói. Mấy ngày nay vẫn nghe tiếng nàng ta gào không dứt, chưa rời giường nổi.

“Thú vị nhất chính là, mấy ngày nay, vị đại tiểu thư này, ngay cả muội muội ruột của mình cũng bắt đầu đề phòng, kêu nha hoàn ngăn Ngọc Bảo Oánh ở ngoài không cho vào phòng. Trái lại Ngọc Bảo Oánh không để ý, mỗi ngày đều đến thăm tỷ tỷ, chỉ là sau khi đi ra, Ngọc Giai Nhàn càng la thảm hơn, ai không biết còn tưởng hai tỷ muội ở bên trong đánh nhau ấy chứ! Lý thị tức giận nhưng không biết làm sao, nhiều lần động thai, làm cho lão phu nhân lo lắng quá chừng!” Giang di nương đấu với Lý thị nhiều năm, giờ thấy Lý thị sống không yên ổn, tâm tình vô cùng tốt, nói xong hớn hở bỏ đi.

Nghe Giang di nương nói, kết hợp với tin tức trưởng quầy Đinh của Dược Tiên Đường lấy từ người đánh xe hôm đó. Ngọc Giai Nhàn vì để nhảy xuống xe được, đã đạp Ngọc Bảo Oánh ra. Nếu bên dưới vách núi là đá lớn, còn không phải đẩy Ngọc Bảo Oánh đi tìm chết! Bởi vậy, lúc này nàng ta đang nằm trên giường, mới vừa nắn xương cốt xong, nào dám ở chung một chỗ với Ngọc Bảo Oánh.

Thường nói vết thương gân xương phải dưỡng ít nhất 100 ngày, mấy ngày này sợ rằng Ngọc Giai Nhàn phải nếm chút đau khổ rồi.

Sau khi ngủ trưa dậy, Như Ca liền vào bếp với Thanh Nhi và Ngọc Trúc, qua một hồi nấu nướng, các món ăn đầy đủ sắc mùi vị được bày ra: cá đuôi phượng sốt cà chua, canh bào ngư, đậu hủ Quan Âm, vịt ngũ sắc trăm vị, gỏi ngó sen, tôm chiên giòn, sườn nai ninh nồi đất, heo quay, mè cuốn, bánh ngọt, kẹo đậu phộng, chè tổ yến ý dĩ. Đồ ăn được đựng trong tô chén bằng sứ, màu sắc tươi sáng làm người ta vừa nhìn đã thèm.

Vốn Ngọc Chính Hồng muốn ở lại Nhàn Nguyệt Các đón giao thừa, nhưng Lý thị phái người tới gọi mấy lần, nghĩ đến con trai trưởng trong bụng Lý thị, đành bất đắc dĩ rời đi. Liệt thị có chút tiếc nuối, nhưng nhìn thành quả con gái bận rộn cả buổi, được an ủi rất nhiều.

Như Ca thấy không có người ngoài, liền kêu Thanh Nhi, Ngọc Trúc gọi Thanh Loan, Phong Trì về ăn cơm với nhau, trong Nhàn Nguyệt Các rộn ràng tiếng cười.

Mấy ngày nay Ngọc Chính Hồng thường xuyên tới Nhàn Nguyệt Các, nên Liệt thị không có thời gian kiểm lại tiền thu vào của Cẩm Tú Phường. Sau khi ăn cơm, chờ bọn Thanh Nhi dọn bàn xong, Liệt thị liền dẫn cả bọn vào phòng kiểm tra sổ sách của Cẩm Tú Phường. Riêng Như Ca vì có công nấu ăn nên được miễn. Nhìn nụ cười đắc ý của Vân Kiệt, Như Ca lắc đầu đi ra ngoài, bận rộn hơn nửa ngày, cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.

Vừa đến chỗ đu dây, âm thanh sàn sạt thu hút sự chú ý của Như Ca. Nhìn kỹ lại, chỗ góc tường, tuyết bị đùn lại thành đống nhỏ, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi xuống, một bóng trắng đang đi tới bên này, sau khi đứng vững trước mặt Như Ca, vẩy tuyết trên thân xuống, đôi con ngươi xanh ngọc chăm chú nhìn nàng, chính là Tuyết Lang đã mấy ngày không gặp. Lúc này trong miệng nó đang ngậm cái bọc gói hộp gấm đựng Tuyết Liên được đưa đến phủ thế tử hôm đó.

Như Ca lòng đầy vui mừng đang muốn tiến lên, chợt dừng bước, vì lời của nam tử tựa như đang vang bên tai nàng, “Tiểu nha đầu, nàng chạy không thoát đâu”.

Nhìn thoáng qua Tuyết Lang, Như Ca bước nhanh vọt vào phòng mình. Lúc này, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, người kia nàng không thể trêu chọc, con sói này nàng cũng không thể trêu chọc.

Bị bỏ ngoài cửa, Tuyết Lang đứng trong tuyết chờ hồi lâu, hình như nhận biết được người trong phòng không muốn ra ngoài, Tuyết Lang để hộp gấm xuống đất, lưu luyến nhìn cửa phòng một lúc rồi đi.