Kinh thành, phố Nhạn Môn.
Bên ngoài căn phòng ở nhà sau Cẩm Tú Phương, nam tử trung niên nhìn mấy người sai vặt bưng từng chậu máu loãng từ trong phòng ra, sắc mặt khẩn trương, đôi tay nắm chặt thành đấm.
Như Ca mặc trang phục nam đứng bên cạnh nam tử trung niên, nghe mùi máu tanh từ trong phòng bay ra, lòng trầm xuống. Hôm nay, đột nhiên Phong quản gia vội vội vàng vàng về Ngọc phủ, mời nàng đến, nói là có chuyện lớn xảy ra, đến đây liền thấy con trai độc nhất của Phong quản gia, Phong Thành, cả người đầy máu nằm trên giường, mấy thầy thuốc đang xử lý vết thương.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, ba thầy thuốc già đến từ Dược Tiên Đường đi ra, giao toa thuốc cho người sai vặt bên cạnh đi hốt thuốc, sau đó xoay người đối diện với Phong quản gia nói: “Người bên trong tạm thời không còn gì đáng ngại, nằm trên giường điều dưỡng cho tốt, trong thời gian này trừ uống thuốc, chỉ có thể húp cháo, qua nửa tháng, ta sẽ trở lại xem vết thương lành thế nào.”
Nói vậy là không nguy hiểm đến tánh mạng rồi, Phong Trì như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm. Liếc mắt nhìn Như Ca bên cạnh, ý mời đến nơi khác nói chuyện.
Hai người đi tới phòng bàn việc của Cẩm Tú Phường, Phong quản gia bóp bóp trán: “Lần này cũng là một lần vận chuyển hàng bình thường thôi, không ngờ lại xảy ra chuyện. Là do thuộc hạ quá mức khinh thường, cứ nghĩ dù gì bọn Phong Thành đã từng đi rồi, lại biết chút võ công. Không ngờ võ công của bọn cướp kia rất cao. Thuộc hạ thật là đáng chết! Ngày tết là lúc dễ gặp cướp nhất, hàng hóa nhiều như vậy mà không bố trí tốt các biện pháp đề phòng! Hiện giờ chẳng những hàng hóa bị cướp, mà ngườđi vận chuyển hàng hóa đã chết hai, bị bắt đi 3, Phong Thành cũng bị thương thành như vậy, chuyện này thuộc hạ không làm chủ được, chỉ có thể mời tiểu thư đến bàn bạc.”
“Phong quản gia chớ tự trách, không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện mà. Những đoàn khác cũng gặp phải tình huống như thế sao?”, con đường buôn bán Đô Linh đi xuyên qua Bắc Địa, ngày tết là dịp vận chuyển hàng hóa rất tấp nập, nếu có cướp, nhất định không chỉ một hai đoàn đụng phải.
Nghe vậy, Phong Trì lắc đầu than một tiếng đáp: “Đúng vậy, tổn thất cũng không nhỏ, trước mắt thương đạo Đô Linh là vấn đề những nhà buôn ở kinh thành lo lắng nhất, mọi người rối rít đề nghị quan phủ tổ chức đội buôn, nhưng bọn cướp này cực kỳ khôn ngoan, nha dịch một người cũng không giết, chỉ nhằm vào người của nhà buôn mà chém. Không đụng tới người của mình thì không biết xót, quan viên chỉ nói bọn cướp kia võ nghệ cao cường, nha dịch bộ khoái căn bản không phải là đối thủ của chúng, đã báo lên trên rồi, đang chờ hồi âm.”
“Báo lên trên....”, Như Ca chống trán, ở Bắc Địa, lên trên thì trừ Trấn Bắc Vương chính là Cẩm Thân Vương thế tử, mà Trấn Bắc Vương quanh năm lo trấn giữ biên cương, hơi sức đâu quản vấn đề tài sản của nhà buôn. Về phần Cẩm Thân Vương thế tử.......
“Mất tiền tài không nói, bọn cướp kia ngay cả người cũng cướp. Mà cũng do bọn Phong Thành xui xẻo, nghe nói, bọn cướp từ phía Bắc lẻn tới, trên người kẻ nào cũng xăm hoa văn hình báo, đã trải qua huấn luyện đặc biệt, khó trách mọi người không địch nổi........”
Hoa văn hình báo! Như Ca trợn to mắt, chợt nhớ lại nhiều năm trước, người làm Hầu phủ bị thương nặng trở về báo.
“Phu nhân, Ngọc thiếu gia xảy ra chuyện rồi, trên thương đạo bị bọn cướp một mắt giết, thi thể cũng không tìm thấy......”
“Trên cánh tay bọn cướp kia đều có hoa văn báo!”
..........
Ký ức như thủy triều ùa tới, sắc mặt Như Ca dần dần trắng bệch.
“Tiểu thư, chi nhánh bên Bắc Địa vẫn đang chờ hàng, Thụy Phúc Châu Bảo bên này cũng đang cần nguyên liệu bên Bắc Địa chở qua, trước mắt phải làm thế nào mới được đây!”
“Tiểu thư....”
“Tiểu thư!”
Phong Trì quơ quơ tay, tưởng rằng Như Ca bị chuyện lần này làm hoảng sợ.
Nếu không phải quản lý bên mỏ vàng đột nhiên mắc bệnh cấp tính qua đời, thì cũng chẳng cần để Phong Thành đi qua đó một chuyến, bất quá nói cho cùng đã là họa thì không thể tránh được.
“Trước tiên sắp xếp cho người thân của những người bị nạn đi, người nào là con một thì phụ trách chăm sóc phụ mẫu họ đến khi chết già, rồi lo việc ma chay, có con nhỏ thì chi tiền phụ trách nuôi dạy. Về phần buôn bán, tạm thời ngừng lại, Phong Thành dẫn theo nhiều người còn bị thương thành thế này, sợ rằng bọn cướp kia không tầm thường, đợi xem quan trên có tin tức gì hay không, còn người bị bắt kia nhất định phải tìm biện pháp cứu về.”
Kiếp trước, mình đã từng trải qua nỗi khổ khi mất người thân, đau đớn khủng khiếp đó không thể dùng tiền tài bù đắp, buôn bán lúc nào làm cũng được, tạm nghỉ chỉ thiệt hại chút bạc mà thôi, quan trọng nhất vẫn là người.
“Cũng chỉ có thể như vậy!” Phong Trì thở dài một cái, cúi chào Như Ca, lui ra chuẩn đi trấn an người thân của những người gặp nạn.
Phủ Cẩm Thân Vương thế tử.
Liên tiếp mấy ngày nay, từ đêm giao thừa, tất cả người làm trong phủ đều cảm thấy giống như đang sống tại hầm băng, một chút không khí vui mừng của ngày tết cũng không có. Thế tử cả ngày đóng cửa không tiếp khách, công văn từ Bắc Địa đưa tới cũng lười xem, không ăn, không ngủ, cả ngày nhìn chằm chằm đồ Tuyết Lang mang về, nhưng những dược liệu này cũng chẳng biến thành hoa được. Khiến lão quản gia gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Đêm khuya, bị quản gia kêu đến dập lửa, Tiết Thanh Trạch nhìn Tuyết Lang vẻ mặt ấm ức và một đống dược liệu trên bàn trong thư phòng, rất nhức đầu. Bình thường, nhìn thấy con sói này gặp xui xẻo và một đống dược liệu quý hiếm như vậy, hắn nhất định sẽ không kìm được vui mừng, nhưng hôm nay quả thật dở khóc dở cười.
“Đại ca, cô nương tốt tìm đâu mà chẳng có........” vốn Tiết Thanh Trạch còn định nói thêm, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Dạ Huyền, vì tự vệ, hắn chọn chạy trối chết, trời mới biết đại gia này khi nổi giận có đập cho mình nhừ xương hay không!
Tiết Thanh Trạch vừa đi, Tiêu Dạ Huyền vung tay lên, cửa phòng sách “Bùm” một tiếng khép chặt. Tiêu Dạ Huyền nhìn đống dược liệu trên bàn, tất nhiên hiểu ý của Như Ca. Nhưng sao hắn có thể theo được!
Tiêu Dạ Huyền mở một bức tranh ra, trong tranh thiếu nữ xinh đẹp đang ôm Tuyết Lang, lúm đồng tiền như hoa, cười vui vẻ hồn nhiên. Hắn vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ trên giấy, nhớ tới thiếu nữ khóc bên bờ sông hôm đó. Hắn lười biếng dựa vào thành ghế, dịu dàng trong đôi mắt phượng hẹp dài cơ hồ có thể dìm chết người.
Tầm mắt hắn rơi vào hai công văn khẩn cấp đến từ Bắc Địa, nhìn lướt qua, cười khẽ một tiếng, viết lên công văn “Tự điều tra và giải quyết” xong đặt bút xuống.