Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 520:Chương 177: Trao đổi (3)




“Em là thật lòng muốn có con với anh sao?” - Lập Thế Khang hỏi lại lần nữa để xác nhận ý định của Dorothy.

Dorothy chân thành mỉm cười nhìn anh rồi khẽ cúi đầu nói: “Phải đó.”

Lập Thế Khang cười đến xán lạn, anh đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Không cho em suy nghĩ lại, không cho em đổi ý, không cho em thay lòng.”

Nghe Lập Thế Khang nói ra một tràng dài những cái không cho thì Dorothy chỉ có thể mỉm cười kiên định nói với anh rằng: “Em yêu anh, chỉ yêu một mình anh. Em sẽ không thay lòng. Anh cũng như vậy. Không được phụ bạc em.”

Lập Thế Khang ôm cô ngày càng chặt hơn, một lòng nói ra quyết định của mình: “Sau khi xuất viện, chúng ta sẽ kết hôn. Lúc đó em muốn sinh bao nhiêu đứa cũng được.”

Có được lời hứa của Lập Thế Khang, Dorothy đến ngủ cũng còn mỉm cười. Cô vô tư yêu anh, muốn ở bên cạnh anh mà không hề biết rằng còn có một người đàn ông khác đang chờ mình.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, quản gia của nhà họ Lập khẩn trương đi vội vào phòng bệnh của Lập Thế Khang. Lúc này Lập Thế Khang đang được y tá thay băng. Quản gia đứng chờ vài phút nhưng lòng như lửa đốt. Sau khi y tá rời đi, ông mới tiến lại gần Lập Thế Khang, tức tốc thông báo: “Cậu chủ, chúng ta đã giao chứng cứ phạm tội của Lập Thế Duy cho phía cảnh sát. Dương Duy Lân cũng đã đích thân đến tận biệt thự để ra mặt cho con trai mình. Ông ấy nói sẽ giao ra một thứ khiến cậu hài lòng buông tha cho con trai ông ấy.”

Ánh mắt của Lập Thế Khang liền híp lại, đôi mắt hẹp dài lộ ra nhiều tia suy tính cùng vẻ lạnh lùng cố hữu của anh.

“Thứ gì khiến tôi hài lòng?” - Lập Thế Khang lạnh giọng hỏi.

Người quản gia ấp úng nói: “Thưa cậu, ông ấy nói có bằng chứng về vụ việc năm năm trước ở đồi chong chóng.”

Nghe đến đây, Lập Thế Khang liền cảm thấy như có dòng điện chạy khắp người. Vụ việc ở đồi chong chóng suốt năm năm nay anh cho người tra nhưng vẫn không sao tra ra được ai là kẻ chủ mưu phía sau. Vậy thì vì sao Dương Duy Lân lại biết kẻ đứng sau? Nghi vấn này khiến Lập Thế Khang lo lắng. Anh sợ bản thân mình sắp đối mặt với chuyện mình không dám đối mặt. Anh nắm chặt nắm tay để giữ cho bản thân ở trạng thái bình ổn. Dù thế nào, anh cũng nhất định phải biết năm đó ai đã hại Amy.

“Sắp xếp cho hắn gặp tôi.” - Lập Thế Khang lạnh giọng ra lệnh.

Người quản gia trước khi nhận lệnh đã mạn phép hỏi lại một câu: “Thưa cậu, chúng ta có tin được Dương Duy Lân hay không? Nếu đây là một cái bẫy thì sao?”

Lập Thế Khang lạnh giọng đáp: “Hắn không dám giở trò với cái mạng của đứa con trai duy nhất đâu.”

Người quản gia hiểu ý liền lui ra ngoài làm theo lời của Lập Thế Khang.
Dương Duy Lân theo chân người quản gia bước vào phòng bệnh rộng rãi sang trọng của Lập Thế Khang. Ông đưa mắt nhìn một lượt quanh căn phòng. Nhìn đến Lập Thế Khang, ông thấy anh thương tích đã đỡ rất nhiều.

Lập Thế Khang đang ngồi trên sofa trong phòng khách của phòng bệnh xem qua vài tập tài liệu mà thư ký đưa đến. Thấy Dương Duy Lân bước vào, anh liếc mắt nhìn ông một cái rồi tiếp tục cúi xuống xem tiếp hồ sơ trên tay mình.

Đôi ba lời dặn dò thư ký, anh lại quay về phía Dương Duy Lân lạnh giọng nói: “Chờ tôi mời ông ngồi rồi hai tay dâng trà sao?”

Dương Duy Lân nhếch môi cười khinh khỉnh đáp: “So với năm năm trước thì ngài đã trở thành con cọp uy dũng, làm chủ một phương, làm sao lão già như tôi dám để ngài cung phụng.”

“Biết thế thì tốt.” - Lập Thế Khang ngắn gọn đáp lại.

Dương Duy Lân nhìn thấy thái độ của Lập Thế Khang thì trong lòng rất khó chịu nhưng không dám tỏ thái độ gì. Năm năm qua, sau ngày Amy chết đi, Lập Thế Khang như một tên điên lao đầu vào công việc bất kể ngày đêm. Hắn dùng thủ đoạn tàn độc nhất, lạnh lùng nhất để chiếm lấy ba phần tư Lập Bang và hạ hết tay chân vây cánh của Dương Duy Lân và mẹ hắn. Lập Thế Khang là người có dũng có mưu, có trí tuệ, có tham vọng thôn tính thế lực cho nên việc tóm gọn tập đoàn Việt Lập không phải là điều quá khó với hắn. Mấy năm nay Dương Duy Lân và mẹ hắn bị đẩy vào một góc rất xa sự tồn tại của hắn. Nếu lần này Lập Thế Duy không ra tay thì có lẽ hắn sẽ chẳng cần để mắt đến sự tồn tại của người cha dượng này.

“Tôi không có nhiều thời gian, ông có chuyện gì thì mau nói đi.” - Lập Thế Khang nhấp ngụm nước, nhàn nhạt ra lệnh.
\-\-\-
Chương mới đây cả nhà ơi. Hy vọng các bạn còn thức nhé. Tích cực bấm like thì một ngày 3 chương là chuyện bình thường nè.