Tinh Vân vỗ nhẹ bàn tay của Lưu Uyển Linh, nhẹ giọng nói trong tiếng uất nghẹn: “Chị cũng vừa bị mất đi đứa con của mình. Ngay cả nó là trai hay gái chị cũng không biết. Em bé đến và đi rất nhanh.”
Dorothy ngồi gần đó, nhìn thấy Tinh Vân và Lưu Uyển Linh khóc thi cũng không biết phải lam sao. Cô chậm rãi đưa khăn giấy cho hai người. Bản thân cô cũng chưa từng làm mẹ thì làm sao hiểu được mất mát trong lòng họ. Nhưng cô biết được nỗi đau này rất khó vượt qua.
Bảo Vy lúc này cũng đúng lúc đặt An Khê vào xe nôi. Nhìn đứa bé ngủ say an ổn, cô mới quay lại chỗ của Tinh Vân, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cả cậu và Uyển Linh đều đang ở độ tuổi sinh nở, sẽ không khó để có con đâu. Điều quan trọng nhất là phải giữ cho tinh thần thoải mái. Chỉ có cách sống vui sống khỏe thì mới có khả năng thụ thai cao.”
Lưu Uyển Linh thở dài, lắc đầu nói: “Em không còn hy vọng có con đâu. Ngay cả cái mạng nay của em khi nào mất đi em còn chưa biết thì là`m sao dám nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái.”
Tinh Vân nhìn thấy vẻ bi quan của Lưu Uyển Linh thì cũng rất băn khoăn. Cô chẳng hiểu gì về con virus mà Đoàn Nam Phong và Lập Thế Khang nhắc đến. Điều cô biết lúc này chỉ là: cô không muốn Lưu Uyển Linh chết trẻ như vậy.
Bảo Vy chậc lưỡi nói: “Chị có nghe qua về loại virus nhân tạo mà công ty của anh Nam Phong nghiên cứu. Đối với sự phát triển của các loại virus thì hiểu biết của con người hiện nay là quá ít. Chị không biết loại virus này của anh Nam Phong nghiên cứu vì sao lại nằm trong người em nhưng theo chị thì chỉ cần tìm ra người cấy mẫu virus lên người em thì có thể lấy tiêu bản đó ra.”
Lưu Uyển Linh nghe xong liền lắc đầu buồn bã nói: “Anh Lâm Thanh nói là không thể lấy ra được. Nếu như trong quá trình lấy ra có sơ suất gì để virus phát tán thì còn nguy hiểm hơn. Với lại, người cấy virus vào người em còn nguy hiểm hơn cả virus. Em thà chết chứ không gặp hắn ta.”
Tinh Vân nghe đến đây thì cũng phỏng đoán được người này là ai. Cho nên cô liền hỏi lại: “Người cấy virus vào người em là Lưu Trọng Thiên sao?”
Lưu Uyển Linh nhắm mắt gật đầu. Bầu không khí trong phòng bệnh của Tinh Vân phút chốc rơi vào yên tĩnh.
...
Tối hôm đó, vẫn như mọi khi, sau khi ăn tối với Lập Thế Khang, Dorothy thường cùng anh đi dạo quanh khuôn viên của bệnh viện. Khí trời mùa hạ rất tốt, hôm nay lại còn có mưa rào vào buổi chiều cho nên không khí mát mẻ và tươi mới hơn rất nhiều. Tinh thần của Dorothy cũng đặc biệt thoải mái. Cô nắm tay Lập Thế Khang, vừa đi vừa hát. Lập Thế Khang tủm tỉm cười nhìn cô, nghĩ thầm: “Cuộc sống nhàm chán đến mức chỉ có khi vào viện mới được làm chính mình.”
“Thế Khang, anh đang nghĩ gì mà lại cười?” - Dorothy nhẹ giọng hỏi.
Lập Thế Khang quay người sang nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Anh đang nghĩ xem vì sao lúc cả hai khỏe mạnh thì em lại hay giận dỗi anh. Đến khi vào bệnh viện thì lúc nào cũng cười vui vẻ.”
Dorothy nghe Lập Thế Khang nói vậy thì liền nhìn lại mình. Cô đúng là hay giận hờn vu vơ nhưng không phải là do anh gây ra hay sao? Trước khi biết anh, cô không có thẩn thơ ngắm mây ngắm mưa. Từ khi yêu anh rồi thì cứ hay buồn bã không vui. Một câu nói của anh cũng khiến cô nghĩ ngợi rất nhiều.
“Tất cả là tại anh.” - Dorothy lớn giọng nghiêm túc đổ tội cho Lập Thế Khang.
Lập Thế Khang chưng hửng nhìn cô, hỏi lại: “Tại anh sao?”
Dorothy gật gù nói: “Vì anh khng trả lời tin nhắn của em nhanh một chút, vì anh không gặp em nhiều một chút, vì anh...”
Dorothy không nói được nữa bởi vì ngay lúc này Lập Thế Khang đã phủ môi xuống hôn lên cái miệng nhỏ đang gân giọng chê trách anh. Mặc dù những chuyện này anh đã giải thích với cô rồi nhưng phụ nữ đúng là thù dai. Cứ đụng chuyện là hay nhắc đi nhắc lại. Cho nên, mỗi lần Dorothy nhắc lại chuyện này thì anh sẽ một lần để cô nhớ rằng anh đang nuốt từng lời của cô vào bụng.
“Thế Khang, chúng ta có em bé được không?” - Dorothy nhỏ giọng lí nhí nói.
Lập Thế Khang nghe xong không tin vào tai mình. Anh trừng mắt hỏi lại: “Em vừa nói gì?”
Dorothy thấy Lập Thế Khang dùng vẻ mặt nghiêm trọng để nhìn mình thì liền xua tay nói: “Không cần quan tâm nhiều đâu, em chỉ hỏi chơi thôi. Bởi vì...”
“Bởi vì thế nào? - Lâp Thế Khang nghiêng đầu chờ đợi câu giải thích của Dorothy.
Dorothy cắn cắn môi, chậm rãi nói: “Bởi vì hôm nay em nghe mấy chị bạn nói về chuyện có em bé. Em nghĩ nếu có thể có một đứa nhỏ của riêng mình thì chắc chắn sẽ rất tuyệt. Giống như là em bé của chị Bảo Vy hay con trai của chị Tinh Vân vậy đó.”
Lập Thế Khang nhìn đôi mắt màu xám tro của Dorothy đang lộ ra nét cười thì lòng anh cũng vui theo. Với anh mà nói, việc có con lúc này là điều mà anh chưa dám nghĩ đến bởi vì tình địch của anh vẫn còn đó và việc Amy nhớ lại ký ức của mình giống như là quả bom hẹn giờ đối với anh. Nhưng hôm nay, trời đẹp đến mức Dorothy lại đề cập chuyện này với anh. Thay anh lo nghĩ cho tương lai của hai người.
“Em là thật lòng muốn có con với anh sao?” - Lập Thế Khang hỏi lại lần nữa để xác nhận ý định của Dorothy.
\-\-\-\-
Hi các tình yêu, mời các bạn đọc xong vui lòng bấm like. Bộ truyện này khá dài (chắc dài nhất trên app rồi) cho nên nếu độ HOT giảm đi thì app sẽ không ký hợp đồng với mình nữa và mình buộc lòng phải xóa hoặc ngừng truyện. Nếu các bạn muốn bộ truyện tiếp tục tồn tại thì làm ơn Bấm Vote 5 sao ở bìa truyện và bấm like đầy đủ các chương để mình có động lực làm việc tiếp. Hành động nhỏ, lợi ích lớn. Cám ơn các bạn rất nhiều.
150 likes và 15 bình luận thì lấy chương mới nha cả nhà. Chương trước còn thiếu ba chục like nữa nhưng mình vẫn đăng lên luôn cho các bạn đọc sớm nè. Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ nha.