Dương Duy Lân hít một hơi dài để lấy lại tinh thần trước khí thế bức người của Lập Thế Khang rồi chậm rãi nói: “Tôi mang đến đây cho cậu cái kích nổ từ xa mà hơn năm năm trước được dùng để làm nổ căn nhà gỗ ấy. Người ra lệnh đặt bom chính là mẹ của cậu còn tôi chính là người dùng cái kích nổ này để làm nổ tung căn nhà gỗ đó.”
Lập Thế Khang nghe đến đây, hai mắt liền hóa lạnh, đaáy lòng anh giống như có kim nhọn đâm vào, từng nhát từng nhát đau điếng đến rỉ máu. Chưa đợi Dương Duy Lân mở miệng câu xin cho con trai mình, Lập Thế Khang đã đứng lên, đưa bàn tay phải cứng rắn túm lấy cổ áo của Dương Duy Lân, gằn giọng hỏi: “Vì sao các người phải làm như vậy?”
Dương Duy Lân bị siết chặt cổ áo đến mất thở, ông chỉ có thể thều thào được mấy chữ: “Hãy hỏi mẹ của cậu, xin... tha cho con trai tôi.”
Lập Thế Khang ném mạnh cha dượng ra một góc ghế sofa. Trước mặt anh bây giờ, ông không dám lên giọng ngạo mạn như trước đây nữa, chỉ có thể cầu sống an lành cho hết đời mà thôi.
Lập Thế Khang nhắm mắt lại, nhớ đến cản tượng năm đó thì không sao chịu nổi. Rất may la Amy có nhiều kinh nghiệm thực chiến cho nên đã thoát khỏi tay tử thần. Nếu không, anh nhất định sẽ tiễn người đàn ông này về bên kia thế giới.
Lập Thế Khang nắm chặt tay, nghiêm giọng hạ lệnh: “Mau cầm kích nổ này đi kiểm tra số hiệu xem có trùng khớp với quả bom ở hiện trường năm đó hay không?”
Một trong số những người trợ lý của anh lập tức nhận lấy chiếc hộp đặt trên bàn mà Dương Duy Lân vừa đem tới để mang đi kiểm chứng. Lập Thế Khang lúc này liền hạ tiếp một mệnh lệnh nữa: “Chuẩn bị xe cho tôi.”
Quản gia rất muốn ngăn cản việc anh ra ngoài lúc này vì bác sĩ vẫn chưa cho anh xuất viện nhưng vì cảm nhận được sức nóng của dung nham đang quấn quanh người Lập Thế Khang cho nên ông không dám lên tiếng. Chỉ lặng lẽ cúi đầu đi làm theo lệnh của cậu chủ nhà họ Lập.
...
Biệt thự riêng của mẹ anh và Dương Duy Lân nằm cách biệt thự chính của nhà họ Lập không xa. Khu vực này vừa an ninh, vừa yên tĩnh, lại vừa thuận tiện, hơn nữa lại quen thuộc với mẹ của anh cho nên lúc dọn ra khỏi biệt thự của nhà họ Lập bà cũng chọn mua một căn biệt thự ở khu này.
Chiếc xe của Lập Thế Khang vừa lái qua cổng chính, anh đã nhìn thấy mẹ của mình ngồi ung dung trên chiếc ghế tựa ngoài vườn. Động tác thanh nhã, phong thái vững vàng, dáng vẻ cao quý, nhìn qua là biết ngay đó là người phụ nữ xuất thân từ tầng lớp thượng lưu.
Lập Thế Khang nhanh chân bước về phía mẹ của mình. Bà biết anh đến nhưng vẫn không ngước mặt lên nhìn con trai mà vẫn điềm nhiên nhấp trà.
Lập Thế Khang không nói không rằng, chỉ quăng chiếc kích nổ ra trước mặt bà. Mẹ của Lập thế Khang tựa như băng sơn ngàn năm, vững chải không hề dao động, khẽ nhếch môi cười như có như không.
Lúc này bà mới ngẩng lên nhìn anh, nhẹ tênh hỏi môột câu: “Đã được xuất viện rồi sao?”
Lập Thế Khang nghe qua câu hỏi quan tâm hời hợt này thì lòng lạnh còn hơn là không nghe. Người phụ nữ cao quý trước mặt anh đã khiến anh hơn vạn lần tự hỏi: “Liệu đây có phải là mẹ của anh không?”
Không thấy Lập Thế Khang trả lời, bà cũng chẳng bận tâm, chỉ nhẹ giọng nói tiếp: “Chuyện xưa cũ rích còn mang ra làm điều kiện trao đổi. Chả trách bao nhiêu năm qua Dương Duy Lân không sao bằng được cậu. Cậu muốn giống ông ta sao?”
Đến lúc này thì Lập Thế Khang mới lên tiếng: “Xem ra chuyện gì bà cũng biết.”
Mẹ của Lập Thế Khang lúc này mới lấy tay che miệng, tao nhã cười ra tiếng: “Quá khen rồi! Tôi sinh ra được cậu, dạy được cậu như bây giờ thì có thể ngu hơn cậu sao?”
“Mẹ!” - Lập Thế Khang bất mãn gọi thành tiếng lớn.
Người phụ nữ xinh đẹp cao quý trước mặt anh vẫn giữ nét mặt tươi cười xã giao nhìn anh. Lập Thế Khang bị vẻ điềm nhiên của bà làm cho nghẹn họng. Anh vốn muốn hỏi bà rất nhiều thứ nhưng khi đối diện với bà anh không biết nên nói cái gì.
Mẹ của anh vẫn nhìn anh như đang chờ đợi nghe anh nói nhưng không thấy con trai mở lời cho nên bà liền lên tiếng: “Thế nào? Cảm giác từng bước từng bước một đứng trên đỉnh cao của quyền lực có thỏa mãn không?”
Bao nhiêu năm qua đúng là bà luôn tạo cơ hội để anh có thể nắm được vị trí cao nhất trong dòng họ và hơn nữa chính là phát triển việc làm ăn ở mọi mặt, khiến cho anh hôm nay có thể ngẩng cao đầu mà tự đắc với thiên hạ.
“Không cần nói tôi cũng biết cậu đắc chí thế nào? Cảm giác ép mẹ của mình vào một góc để chiếm hết hào quang có khiến cậu vui không?” - Mẹ anh vừa hỏi, vừa cười. Gương mặt bình thản nhưng lời nói có chứa gai nhọn khiến anh không sao nắm bắt được suy nghĩ của bà.
Lập Thế Khang không dông dai những chuyện lan man, anh lập tức đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao phải giết cô ấy?”
\-\-\-
Truyện đang đi đến hồi hấp dẫn. Các bạn like mạnh để sớm có chương mới nha. Cám ơn các bạn rất nhiều vì đã bấm thưởng cho Hạc Giấy nè. Mình nhận được tiền thưởng của các bạn rồi nè. Nói thật là chỉ cần các bạn thích đọc, bấm like và thả cho mình mấy cái bình luận đáng yêu là` mình đã hạnh phúc lắm rồi đó, không cần bấm thưởng gì đâu nha. Tốn tiền của các bạn lắm.
Hẹn gặp lại các tình yêu tại Page Facebook: những câu chuyện của Hạc Giấy nhé.