Mật Niệm sư thái không ngẩng đầu lên chỉ nhẹ nhàng nói: “Nam mô A Di Đà Phật! Bần ni tu hành đã nhiều năm, đã sớm cắt đứt duyên trần tục. Trước những chuyện của thí chủ, bần ni chỉ có thể lắng nghe và thông cảm mà thôi.”
Hoàng lão gia chán ghét nhất chính là kiểu nói chuyện không ăn nhập đâu vào đâu của tăng ni nhưng vì bà cho nên... dù khó chịu ông cũng ráng nhẫn nhịn nhẹ giọng xuống nước: “Nhã Miên à, biết được bà vẫn còn sống, dù muộn màng thì trong lòng tôi cũng rất vui. Hãy về bên cạnh tôi có được không? Chúng ta còn một ngày sẽ làm vợ chồng một ngày, còn một khắc sẽ làm vợ chồng một khắc.”
Mật Niệm sư thái thở dài nói: “Mô Phật, bần ni là người xuất gia tu đạo, ăn chay niệm Phật không còn liên quan đến chuyện thế tục cho nên không hiểu được lời thí chủ vừa nói.”
“Không hiểu được thế tục, vậy bà hãy hoàn tục đi. Như vậy sẽ tự khắc hiểu” - Hoàng lão gia thẳng thắn.
“Nam mô A Di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.” - Mật Niệm sư thái nghe xong sợ hãi lắc đầu niệm Phật.
Hoàng lão gia liền nói: “Tội gì tôi cũng sẽ gánh. Nếu hôm nay bà không cùng tôi về, tôi sẽ cho người phá ngôi chùa này để xây sòng bạc đó.”
Mật Niệm sư thái hai mắt lưng tròng sợ hãi nhìn Hoàng lão gia. Sau đó lại cúi đầu chấp tay niệm Phật: “Mô Phật! Tội lỗi! Tội lỗi! Thí chủ hà tất vì những chuyện hư vô mà rước lấy ác nghiệp.”
Hoàng lão gia không còn chút kiên nhẫn nào nữa, liền nói: “Tôi không biết cái gì là ác nghiệp. Cả đời tôi làm nhiều chuyện xấu, thêm một chuyện nữa thì Diêm Vương cũng không rảnh để tâm. Hay là bà đang lo cho tôi?”
Mật Niệm sư thái chấp tay trước ngực nói: “Nam mô A Di Đà Phật! Con người vẫn luôn chấp ngộ u mê như vậy khiến bản thân mình rơi vào bế tắc. Xin thí chủ hãy thôi nghĩ ác và làm ác. Cửa Phật từ bi sẽ luôn bao dung cho người lầm đường lạc lối.”
Khổ cho sư thái, bà không biết vị thí chủ trước mặt bà là trùm mafia tự tạo lối đi cho mình thì làm gì có khái niệm “lạc lối”. Cho nên bà nói những chuyện này với ông không khác gì “nước đổ đầu vịt”.
Hoàng lão gia da nhăn mắt mờ nhưng đầu óc cực kỳ minh mẫn, liền đối đáp rất nhanh: “Muốn tôi đi theo con đường của bà, chi bằng bà hãy độ kiếp cho tôi.”
Mật Niệm sư thái thở phào nhẹ nhõm tưởng đã khuyên được ông cho nên bà liền nói: “Mô Phật, “nhân chi sơ tính bổn thiện”, con người sinh ra đều vô minh như tờ giấy trắng. Cho nên chỉ cần tâm thí chủ hướng Phật thì đó đã là được độ.”
Hoàng lão gia liền nói: “Nếu không mời được sư thái độ kiếp chi bằng tôi phá luôn cái chùa này.”
Mật Niệm sư thái thấy ông ăn nói ngông cuồng liền chấp tay nói: “Mô Phật, thí chủ có gì xin chỉ dạy, đừng doạ dẫm tăng ni mà phải tội.”
Hoàng lão gia nhìn bà, kiên quyết ra lệnh: “Không dài dòng với bà nữa, đi về nhà với tôi. Muốn độ muốn tu hay làm gì thì về nhà làm.”
“Mô Phật, người xuất gia “tứ đại giai không”(1) thì làm gì có nhà để về. Cớ gì thí chủ cứ khăng khăng làm theo ý mình?” - Mật Niệm sư thái vẫn kiên nhẫn một lòng hướng đạo.
“Vì tôi yêu bà. Tôi muốn bà ở cạnh tôi. Được không?” - Hoàng lão gia không kiên nhẫn nữa đã nói thẳng và trực tiếp mục đích ông đến đây.
Mật Niệm sư thái vẫn cúi đầu chấp tay cầu nguyện: “Nam mô A Di Đà Phật, hồng trần là cõi mộng. Yêu thương như gió bay. Thí chủ hà tất vì những cái không thực mà tự ràng buộc mình. Buông bỏ tất cả thì cuộc sống sẽ an vui.”
Hoàng lão gia thở dài khó chịu, ông tức tối rút hết kim tiêm từ chai nước biển ra khỏi người ném đi. Sau đó ông muốn lao về phía sư thái túm bà đem về nhà nhưng vẫn cố không manh động ra tay, chỉ nghiêm giọng ra lệnh: “Tôi không muốn buông tay, cũng không buông tay. An vui của tôi là sống bên cạnh bà. Cõi mộng hay cõi thực thì Hoàng Thời tôi đều muốn bà. Mau theo tôi về.”
Mật Niệm sư thái vội lắc đầu nói: “Mô Phật! Tình cảm và mối quan hệ trần tục đã là quá khứ của bần ni. Khi bần ni quyết định xuống tóc cũng là lúc duyên trần đã hết. Xin thí chủ hãy để bần ni an tâm tu hành hết kiếp.”
“Bà thực sự quên hết chuyện quá khứ của chúng ta sao?” - Hoàng lão gia nhìn thẳng mặt bà trừng mắt hỏi.
Mật Niệm sư thái lại cúi đầu nói: “Nam mô A Di Đà Phật! Quá khứ như tờ giấy viết đầy chữ. Chỉ cần thí chủ xóa đi một chữ sẽ lộ ra một khoảng trống. Xóa đi càng nhiều thì tờ giấy càng nhiều khoảng trống. Như vậy thí chủ sẽ càng nhìn được nhiều hơn, có được nhiều hơn. Lời của bần ni đã cạn. Nếu thí chủ không tự giác ngộ thì bần ni cũng chỉ có thể cầu phúc cho người.”
Nói xong Mật Niệm sư thái liền quay xe lăn đi. Khúc mắc bao lâu nay bà đã có câu trả lời. Tảng đá trong lòng được đặt xuống, bà chỉ muốn một lòng an tâm niệm Phật. Nhưng lúc này...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
(Lời tác giả: Ông ngoại này bá đạo quá! Hồi trẻ chắc cũng là một soái ca bá đạo.)
(1) tứ đại giai không theo Hạc Giấy hiểu là người tu hành không còn bản ngả. Hỉ, nộ, ái, ố đều là hư vô. Những chuyện lớn trên đời đều xem nhẹ để lòng bình thản, thân an lạc.
(2) Ớt nào mà ớt chẳng cay
Gái nào mà gái chẳng hay ghen chồng
(Lời Hoạn Thư- Truyện Kiều- Nguyễn Du)
Bà ngoại của Tinh Vân có cách ghen lợi hại quá! Không ra mặt đánh chửi, hành hạ tình nhân của chồng để hạ thấp bản thân, cũng không làm người cao thượng tác hợp cho chồng và tình nhân để người ta ca tụng. Mà lại hiểu rõ đối phương, đánh vào trọng yếu. Một chiêu khiến người ta tự diệt. Đúng là cao thủ. Nhưng hại đến mạng người thì lại là nghiệp. Đọc đến đoạn này chắc các bạn cũng hiểu vì sao bà Minh và Tinh Vân dù nhiều tiền, xinh đẹp, tài giỏi, tốt tính nhiều người theo đuổi thì cũng đều là phải trải qua thân phận “tình nhân” phải không? Người ta gọi đó là nhân quả.