Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 147:Chương 71: Ớt nào mà ớt chẳng cay (1)




Không khí bên trong phòng khách yên tĩnh đến lạ. Sau một lúc đối thoại bằng mắt, Mật Niệm sư thái đành lên tiếng trước: “Nam mô A Di Đà Phật, không biết thí chủ đến thăm cửa Phật có điều chi dạy bảo?”

Hoàng lão gia đôi mắt rưng rưng nhìn người đối diện. Gần nhau gang tấc mà như xa cách cả muôn trùng. Giọng ông ôn tồn nhưng khẳng khái: “Nhã Miên, hoàn tục đi.”

Mật Niệm sư thái bất động nhìn vào gương mặt già nua và đôi mắt mờ đục của Hoàng lão gia. Tự nhiên bà muốn cười hỏi ông dựa vào cái gì mà nói như vậy. Nhưng bao nhiêu năm tu hành bà đã rèn luyện được tính cách trầm ổn. Bà chỉ nhẹ nhàng nói: “Nam mô A Di Đà Phật, nếu thí chủ không còn điều gì căn dặn, bần ni xin phép vào trong thư phòng chép Kinh.”

“Nhã Miên, đừng đối với tôi như vậy có được không?” - Hoàng lão gia gắt lên khi nhìn thấy Mật Niệm sư thái muốn quay lưng đi.

Sư thái vẫn điềm tĩnh chấp tay trước ngực, cúi đầu: “Nam mô A Di Đà Phật, không biết thí chủ muốn nói đến điều gì?”

Hoàng lão gia nghe bà niệm Phật tự nhiên nổi lên ý muốn đốt chùa để dẹp đi mấy câu xa cách này. Nhưng ông không manh động, cố bình tĩnh nói: “Tôi muốn nói đến chuyện năm xưa. Chuyện năm ấy, tôi nợ bà một lời giải thích. Hôm nay tôi muốn nói cho rõ.”

Mật Niệm sư thái tay lần tràng hạt, mặt cúi đầu niệm kinh. Hoàng lão gia thấy vậy nói tiếp: “Năm đó, vì mặt mũi xuất thân từ gia đình hoàng thất cho nên bà ấy cách gì cũng không chịu li hôn. Nếu tôi tiếp tục ép bà ấy thì bà ấy sẽ ôm Kim Minh mới hơn một tuổi tự tử. Từ lúc lấy tôi, bà ấy không làm gì sai cả. Tôi không thể hại chết bà ấy và con mình. Tội lỗi này là do tôi. Nhã Miên! Tha lỗi cho tôi được không?”

Mật Niệm sư thái không nói gì, chỉ yên tĩnh niệm kinh. Hoàng lão gia lại nói tiếp: “Bà ấy sau khi biết chuyện của chúng ta thì chấp nhận cho tôi cưới bà làm vợ lẽ nhưng tôi không muốn như vậy. Tôi thực lòng yêu bà và muốn cho bà danh phận tử tế. Bà có thể hủy hôn ước với người khác vì tôi thì tôi là một người đàn ông sao lại không thể làm hết sức cho bà. Hơn nữa, nhà họ Cao không dễ gì để bà làm vợ lẽ của tôi. Cho nên... Nhã Miên à, năm đó bà ấy nói chỉ cần tôi tặng khối “ngọc thạch đen” vô giá của nhà họ Cao cho bà ấy thì bà ấy sẽ đồng ý li hôn. Kèm thêm một điều kiện là trong vòng ba tháng sau đó tôi phải ở nhà bên cạnh con gái coi như những tháng ngày cuối cùng trước khi mẹ con bà ấy rời đi mãi mãi. Tôi thấy yêu cầu này không có gì quá đáng cả. Hôn nhân của tôi và bà ấy là hôn nhân sắp đặt. Lúc đó tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ có chuyện tôi yêu thích ai cả. Cho đến khi bà ấy có Kim Minh thì tôi lại gặp bà. Dẫu sao, Kim Minh cũng là con ruột của tôi. Từ lúc nó sinh ra tôi đều không ở nhà với nó. Bây giờ chỉ còn ba tháng rồi sẽ không bao giờ được gặp mặt nó lần nữa. Cho nên người cha vô trách nhiệm như tôi đã đồng ý với bà ấy. Nhưng Nhã Miên à, tôi không ngờ, đây là cái bẫy. Bà ấy dùng cách này để giữa chúng ta nảy sinh hiểu lầm. Bà ấy cho tìm nghệ nhân tạc ngọc nổi tiếng đến tạc ra bức tượng của bà ấy và Kim Minh rồi nhờ báo chí tung tin do tôi tặng cho bà ấy. Đồng thời cũng cho người phong tỏa tin tức với tôi. Ba tháng đó tôi hoàn toàn không hay biết gì cả, chỉ một lòng ở nhà chơi với con gái trong căn biệt thự nhỏ ở ngoại ô Chicago. Cho đến ngày cuối cùng chuẩn bị xách vali từ căn biệt thự đó để quay lại Los Angeles thì mới biết bà đã tự tử cùng đứa con trai mới sinh của chúng ta.”

Nói đến đây Hoàng lão gia rưng rưng nước mắt. Ông uất nghẹn hồi lâu. Mật Niệm sư thái vẫn cúi đầu tụng kinh nhưng mắt bà đã đỏ lên từ lúc nào. Đôi tay Hoàng lão gia rưng rưng cầm khăn mùi xoa che miệng ho khan. Sau đó ông lại nói tiếp: “Lúc đó tôi như điên dại chạy đến nhà họ Cao. Nhưng nhà bà năm đó cũng xảy ra rất nhiều chuyện. Tôi đã chờ dưới mưa mấy tiếng đồng hồ nhưng không gặp được bất kỳ ai ra mở cổng. Về sau tôi nghe nói lúc đó Phi Phụng, chị dâu bà đã làm một cuộc thanh trừ tắm máu trong gia tộc cho nên ai nấy đều sợ hãi không dám rước thêm chuyện. Sau đó không lâu, Phi Phụng đã cho người bao vây khu vực nhà họ Cao quyết không cho tôi đến gần. Tin tức về bà từ đó cũng mất luôn. Nhã Miên à, tôi chỉ muốn nói với bà là bao nhiêu năm nay tôi đêm nào cũng thương nhớ bà. Tôi không phụ bà. Chưa từng phụ bà.”

Một giọt nước mắt của Mật Niệm sư thái lăn nhẹ trên má rơi xuống tràng hạt. Hình ảnh đã này rơi vào mắt chảy vào tim của Hoàng lão gia. Ông muốn đẩy xe đến gần bà nhưng sợ kích động bà cho nên chỉ có thể kiên nhẫn nói tiếp: “Sau khi biết tin bà mất, tôi cũng không về nhà nữa. Mẹ con Kim Minh ngày nào cũng ra “đồi Thiên Sứ” chờ tôi, nhưng đều vô vọng quay về. Nhiều lần như vậy khiến bà ấy buồn bã rồi lâm bệnh qua đời. Sau đó tôi mới đón Kim Minh về nuôi. Số phận trêu người, con trai của Phi Phụng mất tích năm đó lại yêu Kim Minh và ra sức mua lại “đồi Thiên Sứ” cho nó. Bây giờ tôi lại là thông gia với nhà bà.”

Nói đến đây Hoàng lão gia cười tự giễu: “Bà nói xem, chúng ta đã đi một vòng quá lớn và quá lâu có phải không?”