Chị Vợ Anh Yêu Em (Bản Mới)

Chương 149:Chương 72: An vui (1)




Nhưng lúc này... Hoàng lão gia liền lao theo chiếc xe lăn của bà, giữ chặt lấy tay vịn của xe: “Nhã Miên, nếu như hôm nay lòng em đã nguội lạnh, thì mong em hãy bình thản trước cái chết của Hoàng Thời tôi.”

Nói xong ông lao đầu vào bức tường trước mắt bà. Mật Niệm sư thái trợn mắt cứng đờ người lao khỏi xe lăn giữ chân ông lại.

“Đừng! Hoàng Thời, xin anh đừng làm như vậy.”

Hai chân bà không thể đi, chỉ có thể lê lết đến chỗ của ông đang nằm ngã trên sàn. Bà cúi đầu tấm tức ôm ông mà khóc. Miệng không ngừng kêu gào: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi. Hoàng Thời, anh tỉnh lại cho tôi. Đừng mà...Tại sao lại làm như vậy? Tại sao lần nào cũng ép buộc tôi như vậy?”

Hoàng lão gia từ từ mở mắt, đôi tay nhăn nheo của ông cầm lấy tay bà, dốc sức nói: “Nếu em không yêu tôi, thì tôi không thể ép em. Năm mươi năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Nếu tu hành chỉ là nơi để em trốn tránh thì hãy từ bỏ đi.”

Bức tường thành bao lâu nay bà dùng Kinh Phật để xây lên, tạo cho mình một lớp vỏ cứng rắn nay đã sụp đổ vì một câu nói của ông. Cao Nhã Miên đỡ đầu ông nằm trên đùi mình, cúi đầu rơi lệ trên mặt ông.

Hoàng lão gia mỉm cười mãn nguyện. Không ngờ thời gian ít ỏi cuối đời mình ông lại có thể tìm lại được nửa mảnh trái tim bị mất đi. Năm mươi năm quá dài để tiếc nuối, nhưng thay vì nhìn vào quá khứ để tiếc nuối thì hai người họ chọn cách dìu nhau đi đến cuối con đường. Chỉ cần cả hai còn tình cảm thì dù qua bao lâu, trải qua bao nhiêu việc, dung nhan thay đổi như thế nào thì cuối cùng cũng vẫn sẽ ở bên nhau.

...

Nghe thấy tiếng kêu gào, ba người trẻ tuổi từ đình hóng mát nhanh chóng lao vào phòng. Nhìn thấy cảnh tượng Hoàng lão gia nằm trên sàn, Hoàng Gia Khiêm liền nhanh chóng gọi bác sĩ vào. Tinh Vân và Đoàn Nam Phong nhanh tay đến giúp sư thái quay lại xe lăn và đỡ ông ngoại lên giường bệnh.

Đoàn Nam Phong và Tinh Vân nhìn thấy hai người họ vẫn nắm chặt tay nhau thì liền đưa mắt nhìn nhau mỉm cười. Hoàng lão gia trong lòng Đoàn Nam Phong là bậc trưởng bối uy nghiêm quyền thế, không ngờ cũng có lúc anh chứng kiến được một mặt khác của ông. Đúng là “anh hùng khó qua ải mĩ nhân”. Vì phụ nữ mà cả trò mạo hiểm này ông cũng dám dùng. Nghĩ lại Đoàn Nam Phong vẫn thấy mình còn may mắn vì Tinh Vân của anh chỉ xa anh hai năm và cũng không quá khó để dỗ ngọt.

Sau một hồi thăm khám, bác sĩ thấy ông đã cao tuổi cho nên quyết định đưa ông vào bệnh viện làm một loạt các xét nghiệm và kiểm tra tổng quát tình hình sức khỏe của ông. Mật Niệm sư thái sau đó cũng đi theo bọn họ vào bệnh viện. Những ngày sau, vì bác sĩ bắt ông ở lại bệnh viện theo dõi cho nên Mật Niệm sư thái cũng ở luôn bệnh viện để chăm sóc ông.

Bà Minh và ông Cao Hiển Minh cũng thường xuyên vào thăm hỏi. Khi biết Mật Niệm sư thái quyết định làm đệ tử tục gia và quay về nhà họ Cao thì ai nấy đều vui mừng. Cao lão phu nhân hân hoan đích thân lên quét dọn lại căn phòng của Cao Nhã Miên. Từng nhát chổi quét qua, lớp bụi của thời gian như bị cuốn đi. Chuyện xưa cũ thù hận, oán trách cũng theo từng nhác chổi của thời gian cuốn đi sạch sẽ.

An vui trong lòng Cao lão phu nhân lúc này là gia đình đoàn tụ. Con trai bà cắt ruột sinh ra nay đã có thể nhận tổ quy tông, còn có con dâu, cháu nội, cháu rể và cả chắt nội nữa. Hơn nữa, em gái của chồng bà - người đàn ông mà bà yêu thương suốt cả đời, cũng đã tìm được hạnh phúc muộn màng. Giống như xương rồng nở hoa tuy muộn nhưng đẹp rực rỡ. Bà cũng coi như có thể an tâm đi gặp gia đình chồng mình. Niềm vui tuổi già sum vầy của bà như vậy thì còn mong gì hơn. Xem ra ông trời cũng không phải quá bạc đãi bà.

Ở trong căn phòng của mình sau bốn mươi bảy năm xa cách, bà Nhã Miên có chút bồi hồi nhớ lại những chuyện đã qua mới thấy ngày ấy bà dại dột bao nhiêu, sai lầm bao nhiêu. Nhưng cũng may bà vẫn còn sống. Có lẽ, ông trời cũng không muốn thu nhận một oan hồn mang nhiều rút mắc sang thế giới bên kia như bà. Vì ông trời cũng không thể trả lời cho chuyện của bà thay cho bà được. Trên đời này, con người cứ còn sống thì sẽ còn có hy vọng. Chị dâu vẫn nói với bà như vậy trong lúc bà tuyệt vọng nhất. Cho đến giờ bà đã tin. Chỉ cần còn sống là còn có thể sửa sai và bù đắp.

“Chị Phụng, xin lỗi chị!” - Bà Nhã Miên nhìn căn phòng một lúc rồi nói với người đứng phía sau.

“Em đó, lúc nào cũng ngốc như vậy. Người một nhà nói lỗi phải cái gì? Bao nhiêu năm nay cứ tránh mặt không chịu gặp chị. Giờ chịu gặp chị là chị đã vui rồi.” - Cao lão phu nhân quay ra phía trước xe lăn, nhìn bà Nhã Miên thương yêu nói.

Bà Nhã Miên rưng rức khóc như đứa trẻ: “Tội nghiệt của em quá nặng. Nếu không phải do em thì anh hai cũng không ra nông nỗi này.”

Cao lão phu nhân lắc đầu, lấy khăn lau nước mắt cho bà Nhã Miên: “Chuyện năm đó chị đã cho dò hỏi tất cả những người chứng kiến. Em lao ra giữ họng súng như vậy rất nguy hiểm. Nếu không phải ông ấy bị thương thì sẽ là em và đứa bé. Nếu ông ấy đã chọn cách bảo vệ em thì chị làm sao có thể ghét bỏ hay trách cứ em được. Nhớ kỹ, em là đứa em gái mà ông ấy yêu thương nhất. Em phải sống cho thật tốt biết không?”