Chỉ Vì Gặp Được Em

Chương 39






Buổi tối, trời mưa lâm râm, sau khi kết thúc ngày làm việc, Yến rời khỏi quán trà, cô tùy ý vẫy một chiếc taxi bên đường và trở về tòa lâu đài. Dưới màn mưa bụi bay, ánh đèn đường mờ tỏ, Yến lơ đễnh quan sát khung cảnh hai bên đường. Về đến cổng, Yến đội mưa chạy vào trong, vừa bước vào đại sảnh thì Lam xuất hiện và chắn ngang lối cô đi. Yến cảm thấy hơi khó chịu vì hành động vô lý này, cô không muốn làm lớn chuyện nên nhẹ giọng nói:

— Phiền chị tránh qua một bên để tôi đi!

— Tôi thích đứng ở đây đấy!

Lam đáp lời bằng giọng thách thức.

Yến cụp mi mắt xuống, cô lặng lẽ bước sang trái hai bước, định cứ thế mà bỏ qua, không muốn gây hấn với cô nàng tiểu thư tính tình đỏng đảnh này. Cơ mà dường như Lam không chịu buông tha, khi Yến bước qua trái hai bước thì Lam cũng chủ động bước theo, nhất định che chắn không cho Yến đi qua.

Yến chậm rãi hỏi:

— Chị có điều gì muốn nói với tôi à? Được thôi, chị nói đi, tôi đang nghe đây.

— Tránh xa anh ấy ra. Người như cô không xứng đáng ở bên Chủ tịch!

Yến khẽ nhướng mày, cô mỉm cười đáp:

— Tôi không hiểu chị đang nói gì luôn đấy. Chị có thể nói lại một lần nữa cho tôi nghe được không?

— Tôi bảo cô tránh xa Chủ tịch ra, đừng có tối ngày ở bên dụ dỗ, mê hoặc anh ấy nữa.

— Con mắt nào của chị nhìn thấy tôi tối ngày ở bên chủ tịch? Tôi dụ dỗ anh ấy khi nào? Chị có bằng chứng không? Kể cả tôi dụ dỗ Chủ tịch thì chuyện đó liên quan gì đến chị?

Lam giận tím mặt, cô hậm hực đáp:

— Người như cô không xứng đáng ở bên anh ấy!

— Người như tôi không xứng? Chị nói xem người như thế nào mới xứng yêu chủ tịch?? Mà thôi bỏ đi, Chủ tịch yêu ai, thích ai, cho phép ai có cơ hội được tiếp cận… là việc của anh ấy. Từ khi nào tới lượt chị quản mấy chuyện này vậy? Chị nói tôi không xứng với Chủ tịch, vậy chị nhìn lại mình xem, chị có đủ tư cách hay không?

— Cô… cô…

Lam ấp úng không nói nên câu. Không ngờ cô gái này lại đáp trả gay gắt đến như vậy.

— Theo tôi được biết, chị sinh ra ở vạch đích, người giàu có, xinh đẹp như chị chắc hẳn sẽ không thiếu những công tử đẹp trai tiếp cận và tán tỉnh. Chị có trong tay tất cả mọi thứ, theo lý mà nói, chị phải vui vẻ với những gì mình đang có mới đúng. Tại sao tối ngày chị luôn kiếm cớ gây chuyện với tôi thế? Chị không thấy mệt à?

— Tôi thích như vậy đó, được không?

— Tùy chị thôi, đó là sự lựa chọn của chị. Nhưng tôi nghĩ, tất cả những việc chị đang làm đều có lý do cả.

— Cô thì biết cái gì mà mạnh miệng võ đoán!??

— Chị nhầm rồi. Chính chị mới là người đang không biết bản thân mình muốn gì và nên làm gì đấy. Thực ra tôi hiểu, chị luôn kiếm cớ gây chuyện với tôi là vì chị ghen tỵ, chị không chấp nhận được việc Chủ tịch cưng chiều tôi. Đúng không?

— Đừng tưởng mình cái gì cũng biết. Cô đừng có tùy ý nói bừa! Tại sao tôi phải ghen tỵ với cô chứ!?

— Có đấy. Chính xác là chị đang ghen. À, không đúng, hẳn là chị khó chịu với tôi lắm, chị hận không thể nào tống khứ tôi đi khỏi tòa lâu đài này để mình chị được ở bên Chủ tịch đúng không?

Lam tròn mắt nhìn Yến, không hiểu sao cô nàng này lại có thể đọc hết được tâm tư của mình như thế.

Thấy Lam im lặng, Yến lại tiếp tục nói thêm:

— Tôi có điều này muốn nói với chị, một người đàn ông có tình cảm với ai đó, dù có nghìn trùng xa cách, nếu anh ta để cô gái ấy ở trong tâm trí thì sẽ tìm cách ở bên và che chở. Ngược lại, nếu anh ta không thích, cho dù có ở gần, tiếp cận mỗi ngày… cũng chẳng thể khiến trái tim họ rung động được đâu.

— Cô đang nói linh tinh cái gì vậy hả?

— Tôi nghĩ chị là người hiểu rõ hơn tôi đấy. Thế nên đừng phí công vô ích nữa, cũng đừng gây chuyện nữa, chúng ta đều trưởng thành cả rồi, tôi thấy hành động của chị cực kỳ trẻ con.

— Để rồi xem, nhất định sẽ có lúc anh ấy thích tôi!!

Lam tự tin khẳng định.

— Hy vọng lời chị nói sẽ trở thành hiện thực. Bây giờ tránh qua một bên cho tôi đi được chưa?

Lần này không đợi Lam nhường đường nữa, Yến khẽ đẩy cô ấy sang một bên và bước lên phía trước. Cả ngày dài loay hoay ở quán trà cô đã mệt lắm rồi, về nhà còn gặp phải chuyện dở khóc dở cười này nữa, đúng là phiền ch,ết đi được.

***

Quán trà đạo của người Hoa nhanh chóng trở thành điểm đến được nhiều người truyền tai nhau, không chỉ bởi view đẹp, đồ uống ngon, điểm tâm hấp dẫn, mà còn vì mỹ nhân sắc nước hương trời mà mọi người vẫn ca tụng. Thậm chí, trong một vài hội nhóm nào đó, người ta up hình của Yến lên và hết lời khen ngợi nhan sắc của cô. Có những vị khách đến đây vì thích hương vị trà, cũng có những người đến đây chỉ vì tò mò muốn được tận mắt nhìn thấy mỹ nhân ngoài đời. Quán vốn đông khách nay lại thêm đông khách bội phần, chủ quán người Hoa vô cùng phấn khởi, người đó hứa hẹn sẽ tăng thêm tiền lương cho Yến vào cuối tháng. Cô nghe vậy càng có động lực để chăm chỉ đi làm hơn.

Một vài đối tác của Dương cũng biết đến quán trà đạo của người Hoa, trong một lần tình cờ, Dương cùng khách hàng của mình ghé vào quán để bàn chuyện công việc. Mới bước chân vào Dương cũng bị cảnh quan ở nơi này chinh phục, thực sự rất đẹp, rất tinh tế. Cho đến khi thấy nữ nhân viên mặc sườn xám màu trắng, tà váy xẻ gần đến mông để lộ đôi chân trắng muốt, trên tay là chiếc khay đựng bình trà đang tỏa hương nghi ngút. Chiếc sườn xám ấy thực sự làm tôn lên vóc dáng yêu kiều của nữ nhân viên phục vụ, đặc biệt, trên môi cô nàng lúc nào cũng nở nụ cười… Nhưng rồi Dương bắt đầu cảm thấy có chỗ không bình thường. Đúng vậy. Trong đầu anh thoáng xuất hiện câu hỏi, tại sao Yến lại ở đây? Và tại sao cô lại ăn mặc như thế?

Khẽ đảo mắt quan sát một lượt xung quanh, có đến 3/4 khách trong quán là đàn ông. Nhìn ánh mắt của họ, Dương đoán, tất cả những người có mặt ở đây đều là kẻ săn gái, chắc hẳn bọn họ đang tò mò muốn biết cảnh tượng phía sau chiếc sườn xám gợi cảm kia trông như thế nào đây mà. Hừm, được lắm, người phụ nữ của anh lại dám ăn mặc như thế này trước mặt người đàn ông khác ư??

Hiển nhiên là Yến không ngờ sẽ có lúc Dương xuất hiện ở nơi này, vừa nhìn thấy anh, cô ngơ ngác đứng im một lúc, sau đó Yến bình thản bưng khay trà tiến lại gần, cô đang định cất lời thì Dương nói trước:

— Tại sao em lại ở đây?

Yến không trả lời Dương, cô đáp một câu không liên quan:

— Em xin phép ạ!

Vị khách đi cùng với Dương khá tò mò về nữ nhân viên phục vụ ở đây, thứ nhất là vì cô ấy quá xinh đẹp, thứ hai là vì thái độ của Dương. Giữa họ thực sự quen biết nhau ư?

Dương mặc dù rất tò mò, cũng rất khó chịu khi thấy Yến xuất hiện ở đây, cơ mà vị khách ngày hôm nay rất quan trọng, anh cố gắng tập trung trao đổi công việc thật nhanh, suốt 2h đồng hồ, thỉnh thoảng anh lại liếc ngang liếc dọc xem Yến đang làm gì, có ai nhìn ngắm cô hay không. Có gã trai nào nhìn cô như muốn nuốt chửng không. Nếu có, anh nhất định sẽ không tha cho người đó. Yến là của anh, Dương mặc định trong suy nghĩ như vậy và tuyệt đối không chấp nhận được ánh mắt của người khác hau háu nhìn người phụ nữ cùa anh. Tuyệt đối không thể!

Ngồi nói chuyện với đối tác, dù đã cố dặn lòng phải dồn toàn bộ sự tập trung vào công việc, cơ mà không hiểu sao Dương cứ bị hình ảnh Yến mặc chiếc sườn xám lả lướt bưng khay trà đi qua đi lại trước những gã đàn ông háo sắc kia, cả người anh bỗng chốc đau nhói. Anh chỉ hận không thể xử đẹp những gã đàn ông mất nết đó một trận, hận không thể chạy đến kéo tay cô và dắt đi khỏi đây.

Chờ đợi mãi cuối cùng cũng trao đổi xong, ngay khi vị khách kia rời đi, Dương không nói không rằng, anh nổi giận đi ra phía sau và tìm Yến. Thấy cô đang đứng tựa lưng vào bức bình phong màu lam cổ điển, Dương kéo tay cô đi thẳng về phía hành lang WC, thấy bên trong không có người, anh đẩy cô vào WC nữ và khóa trái cửa lại.

Cánh cửa vừa đóng lại, Dương ghì sát Yến vào tường, ngay sau đó, “soạttt”, chiếc sườn xám trên người cô bị xé tan, ánh mắt anh nhìn cô giống như chọi gà, Yến tức giận nói:

— Anh đang làm gì vậy hả? Đang trong giờ làm việc của tôi, anh kéo tôi vào đây làm gì? Váy áo bị rách rồi, tôi mặc gì bây giờ??

Dương gằn giọng bên tai cô, đôi môi nhanh chóng lả lướt qua xương quai xanh:

— Em thiếu tiền sao? Tôi để em phải thiếu thốn thứ gì à? Tại sao em phải làm thế này?

— Tôi làm gì là việc của tôi. Anh có quyền gì ngăn cản? Không phải anh nói sẽ tôn trọng sở thích của tôi ư? Rảnh quá nên tôi muốn làm thêm cũng không được à?

— Em làm cái gì cũng được, nhưng riêng làm việc ở đây thì không.

— Tại sao?

— Tôi không biết lý do vì sao. Nhưng mà, tôi cực kỳ chán ghét việc những gã đàn ông khác thấy được dáng vẻ xinh đẹp này của em. Nghe có vẻ bệnh hoạn đúng không? Nhưng tôi nói thật đấy, tôi thực sự rất khó chịu, cứ nghĩ đến ánh mắt như muốn nuốt chửng em của họ… Tôi như ngồi trên đống lửa vậy!

Nghe những lời bộc bạch của Dương, trái tim Yến khẽ hân hoan xúc động, thái độ của anh bây giờ sao giống với những người đang yêu hay ghen quá. Là anh đang ghen vì cô ư? Anh thích cô nên mới khó chịu à? Chắc là như thế rồi. Yến thấy rất vui nhưng cô không dám cười, gương mặt vẫn bày ra vẻ lạnh lùng khiến Dương càng thêm khó chịu.

— Em nói gì đi chứ? Đừng có nhìn tôi như vậy.

— Buông tôi ra, tôi còn phải làm việc.

— Không được. Tôi không đồng ý. Em chính thức nghỉ việc từ bây giờ cho tôi.

— Anh điên rồi…

— Đúng. Tôi đang điên đấy. Tôi phát điên vì em đấy!!

Dương vừa nói vừa bế thốc Yến đặt lên bồn rửa mặt, chiếc sườn xám bị xé thành ngàn mảnh, cả người cô run rẩy trong vòng tay của Dương, từng tấc da thịt trơn nhẵn cứ thế phô bày dưới ánh mắt ghen tuông của anh. Dương đưa tay nhào nặn hai hòn non bộ, nơi thân dưới, thứ nóng rực kia không ngừng cọ sát vào cặp đùi trắng nõn của cô, dường như người đàn ông ấy lại phát tiết ham muốn nữa rồi.

— Buông tôi ra…

Yến cất lời yếu ớt, liền sau đó, cả người cô bị đẩy tới đẩy lui, đôi gò má ửng hồng, đôi tay cô ôm chặt lấy vai anh, khoảng trống trong cơ thể nhanh chóng được anh lấp đầy. Bên ngoài hành lang có tiếng bước chân đi lại rộn ràng, ở bên trong, đôi nam nữ đang hòa mình vào nhau trong những cảm xúc đê mê bất tận.