Chỉ Vì Gặp Được Em

Chương 40






Ngay buổi chiều hôm đó, dưới sự tác động của Dương, chủ quán trà người Hoa cho Yến nghỉ việc. Cô tức giận nhưng không còn cách nào khác, bởi lời cảnh báo của Dương khiến chủ quán thực sự lo ngại, nếu họ dám nhận Yến đi làm, anh sẽ san bằng nơi này. Cả buổi chiều hôm ấy cô lang thang một mình trên khắp phố phường của Thủ đô, lúc đi dạo qua ngõ phố nhỏ, thấy ven đường có cụ ông đang ngồi vẽ tranh, xung quanh có rất nhiều du khách nước ngoài đang ngồi chờ đến lượt được ông cụ phác họa chân dung lên trang giấy trắng. Yến thấy tò mò nên đứng lại quan sát. Quả nhiên cụ ông là người có bàn tay tài hoa, những nét phác thảo trên giấy uyển chuyển, sống động và rất có hồn.

Những vị khách lần lượt đến rồi lần lượt đi, khi không còn ai khác, Yến bối rối đến gần. Cụ ông chậm rãi cất lời:

— Chào cô gái, cháu có muốn vẽ tranh không?

Thấy Yến đắn đo không đưa ra được câu trả lời, cụ ông mỉm cười nói:

— Cháu là sinh viên phải không? Nếu cháu muốn vẽ, ông sẽ vẽ tặng cháu một bức không lấy tiền. Cháu ngồi xuống ghế kia đi.

Vừa nói cụ ông vừa xắn tay chuẩn bị bút vẽ và một vài dụng cụ cần thiết. Yến định giải thích rằng, cô không phải sinh viên, cô có thể trả tiền cho ông cụ… Nhưng thấy dáng vẻ say sưa đến mức yêu nghề của ông, cô thấy ấm lòng quá. Ông cụ đã già lắm, mái tóc bạc trắng, gương mặt chằng chịt những nếp nhăn, ngón tay run run cầm cây bút và chuyên nghiệp phác họa lên trang giấy trắng.

Ánh nắng chiều nhạt dần, cơn gió mát thoảng qua, Yến ngồi trên chiếc ghế tựa ngay sát bờ hồ. Sau lưng cô là những bóng cây cổ thụ, tán lá rộng ngợp in bóng xuống mặt hồ. Ánh nắng chiếu xuống dòng chảy và hắt ánh sáng lên gương mặt thanh tú của Yến tạo ra một bức tranh trữ tình và nên thơ hiếm thấy. Lúc ở quán trà cô mặc sườn xám gợi cảm và sexy, khi ra ngoài, Yến mặc quần Jean ống suông, áo sơ mi màu trắng tay lỡ, gương mặt make up nhẹ nhàng, mái tóc thả buông phía sau, phong cách ấy nhìn cô ngây thơ, trong sáng giống như những cô nữ sinh Đại học. Chẳng trách cụ ông tưởng cô là sinh viên và không nỡ lấy tiền.

Dần dà, những vị khách qua đường vì tò mò nên dừng lại quan sát nhiều hơn. Có thể, họ không thấy lạ trước trào lưu vẽ tranh ở đường phố như thế này, nhưng khung cảnh mà họ nhìn thấy ngày hôm nay thực sự rất đắt giá. Cô gái ngồi ngược sáng, ánh hoàng hôn như phủ lớp ánh sáng mờ ảo lên người, đôi mắt nhìn xa xăm, bờ môi xinh đẹp mỉm cười duyên dáng. Có người còn giơ máy ảnh lên chụp vội mấy tấm, có người thì trực tiếp livestream, chính vì vậy, lượng khách đổ về mỗi lúc một đông. Đám đông xếp thành vòng tròn và hiếu kỳ muốn chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật của ông cụ, không biết cô gái ấy khi được phác họa lên trang giấy trông sẽ như thế nào, chỉ nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của ông cùng thần thái thiên thần tỷ tỷ của Yến… cũng đủ khiến bao người cảm thấy hồi hộp.

Rất lâu sau, cuối cùng thì bức vẽ cũng hoàn thiện. Nói cụ ông có đôi bàn tay tài hoa thực không sai dù chỉ là những nét bút phác họa trên giấy nhưng ánh mắt cùng thần thái của Yến vẫn cực kỳ rạng ngời. Cô vui mừng ngắm nghía chính mình trong tranh, không ngờ rằng cụ ông lại vẽ đẹp thế. Yến nhờ người qua đường chụp cho mình cùng bức tranh vừa vẽ xong, có người thấy cô xinh đẹp nên xin chụp ảnh cùng. Cả một khu phố náo loạn ồn ào, trước khi rời đi, Yến ngỏ ý muốn gửi phí vẽ tranh cho ông cụ nhưng ông nhất định từ chối. Không còn cách nào khác, Yến đành vui vẻ nói lời cảm ơn và nhận bức tranh ra về.

Ngay trong buổi chiều ngày hôm ấy, hình ảnh Yến ngồi im bất động bên bờ hồ, cách đó không xa là cụ ông mái đầu bạc trắng đang chuyên chú vẽ tranh mau chóng lan truyền trên mạng xã hội với tốc độ chóng mặt. Và, không biết bằng một sức mạnh nào đó, cư dân mạng có được info nick cá nhân của cô. Chỉ trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, lượng người follow tăng vọt, có rất nhiều người gửi lời mời kết bạn và muốn làm quen với cô.

Buổi tối, Yến hẹn Thùy đi dạo chơi ở trung tâm thương mại, chị em lâu ngày gặp nhau nên cứ huyên thuyên kể đủ thứ chuyện. Hai người lang thang khắp các gian hàng thời trang, mỹ phẩm, cứ chốc lát điện thoại của Yến lại kêu tinh tinh báo tin nhắn mới. Thấy quá phiền, cô bật chế độ máy bay để tận hưởng khoảnh khắc đi chơi cùng đàn chị. Mua sắm một vài món đồ nhỏ, sau cùng, hai cô nàng ghé vào gian hàng bán đồ ăn nhanh. Vừa ăn Thùy vừa tâm sự:

— Mới đây chị phát hiện ra một sự thật mà anh Dũng cứ giấu chị…

Câu nói của Thùy khiến Yến tò mò, sự thật mà chị ấy nói là gì nhỉ? Nhẽ anh ấy bắt cá hai tay? Hay anh Dũng làm điều gì có lỗi? Yến thận trọng hỏi lại:

— Có chuyện gì… chị nói cho em nghe được không?

— Lúc trước chị cứ nghĩ sai cho mẹ chị. Bố chị được tại ngoại hưởng án treo là nhờ có anh Dũng tác động, vậy mà chị tưởng mẹ chị, bà ấy đi vay mượn để giúp ông ấy cơ.

— Anh Dũng tác động vào chuyện này? Làm sao chị biết được?

— Anh Dũng giấu chị, không đề cập bất cứ thông tin gì liên quan đến chuyện này. Nhưng mà hôm trước, có lần chị nghe thấy anh Dũng nói chuyện với ai đó ở Cao Bằng, dường như là người có chức vị rất cao. Không phải một lần đâu, có vẻ như mối quan hệ giữa hai người họ rất tốt. Chính tai chị nghe được anh Dũng nhắc đến chuyện của bố chị và luôn miệng nói lời cảm ơn đến người kia. Chị tò mò nên truy hỏi, ban đầu anh Dũng cũng chối, nhưng thấy chị không an lòng nên anh buộc phải nói thật. Thì ra, để giúp bố chị được tại ngoại, anh ấy đã dùng quan hệ, thậm chí là rất nhiều tiền mới được.

Yến nghe xong liền cảm thán:

— Anh Dũng tốt quá. Em thấy ghen tị với chị, tìm được một người đàn ông hết lòng vì mình, biết tính toán trước sau, nhìn xa trông rộng như vậy là hạnh phúc lắm.

Thùy ngậm ngùi trả lời:

— Chị thấy ngượng với Dũng. Thấy mình không xứng đáng với anh ấy.

— Sao chị lại tự ti nữa rồi???

— Chị nói thật đấy. Không phải tự ti đâu. Lúc trước chị chưa bao giờ tự ti về bản thân mình, tuy nhiên, càng đi sâu vào mối quan hệ yêu đương với Dũng chị càng thấy mình nhút nhát. Một đứa con gái xuất thân từ chốn bar sàn nhảy múa, học hành không đến nơi đến chốn, gia cảnh thì nghèo hèn, bố thì bê tha nợ nần… Nhiều lúc chị ngại lắm, thấy xấu hổ với anh ấy.

— Em tin trên đời này thực sự tồn tại câu chuyện “Cô bé Lọ Lem và Hoàng Tử” đấy. Chỉ cần chị có niềm tin thôi. Tốt nhất chị đừng suy nghĩ nhiều quá, chỉ cần sống chậm lại, lắng nghe con tim mình, xem nó muốn gì nhất.

— Chị nghe nhiều lắm rồi, trái tim bảo nó thích anh Dũng…

Yến phì cười vì câu trả lời hóm hỉnh ấy, nhưng rồi rất nhanh sau đó cô lại rơi vào trầm tư vì những suy nghĩ của riêng mình. Không nói gì xa xôi, ngay đến chuyện của bản thân cô cũng chưa biết phải đối diện như thế nào. Im lặng một lát, Yến nhẹ nhàng nói:

— Ở đời này, con người ta luôn bị dằn vặt bởi những thứ mà mình muốn và những điều mà mình sợ. Ham muốn và sợ hãi luôn song hành và đi kèm với nhau, vì quá yêu thích một ai đó, thích một thứ gì đó… nên sinh ra cảm giác không an toàn, lo sợ chuyện được mất, lo sợ không có được… Chừng nào chưa sở hữu được thì luôn mang trong mình khao khát đến cháy bỏng, khi đã chinh phục được rồi thì lại cảm thấy lo lắng, thiếu an toàn…

— Nói như em nghĩa là, càng bớt hy vọng thì sẽ không thất vọng, phải không?

— Đúng vậy!

— Sức khỏe của bà ổn chưa em? Lâu rồi chị chưa về quê, hôm nào sắp xếp thời gian, chị em mình cùng về thăm nhà nhé. Chị phải đến thăm bà một chuyến mới được, xin ăn ké bữa cơm.

— Vâng ạ. Chị đến chơi… chắc bà sẽ thích lắm đấy.

Vừa nói Thùy vừa đưa tay lướt trên màn hình cảm ứng, đang yên tĩnh, bỗng cô vỗ tay vào người Yến một cái rõ đau rồi nói:

— Chiều nay em đi vẽ tranh à??

Yến ngơ ngác hỏi:

— Sao chị biết?

— Đây thôi, dân mạng đang lan truyền hình ảnh của em rần rần luôn này, nào là thiên thần tỷ tỷ, nào là mỹ nhân bước ra từ thế giới cổ tích… eo ơi sến súa kinh.

— Rảnh quá không biết làm gì nên em đi dạo linh tinh, thấy ông cụ vẽ tranh đường phố đẹp nên em cũng thử. Đây này, chị xem đi.

Yến lấy bức vẽ trong túi xách đưa cho Thùy xem, cô nàng há hốc mồm miệng vì ngạc nhiên, thực sự là giống đến không tưởng.

— Eo ơi, vẽ như thật thế này á. Chị cũng muốn vẽ thử.

— Vâng, cụ ông vẽ đẹp lắm. Không biết buổi tối ông cụ có vẽ không, nhưng em đoán là không, vì tuổi tác ông cũng cao lắm rồi. Nói mới nhớ, em thắc mắc không hiểu sao facebook tự nhiên có nhiều người kết bạn và follow, hóa ra là vì dân mạng họ đăng tải hình ảnh của em.

— Thần tiên tỷ tỷ… em sắp thành người nổi tiếng rồi đấy.

— Thôi, chị làm ơn tha cho em được không? Nghe gọi thần tiên tỷ tỷ mà nổi hết da gà luôn này.

— Bây giờ mình về nhé, lát chị có hẹn với anh Dũng.

— Ghê nha, hai anh chị tình cảm quá đấy, hẹn hò đón đưa nhau suốt thế này.

— Có đâu, dạo anh Dũng bận rộn công việc, bọn chị ít gặp nhau lắm.

— Em đùa mà, mình về thôi chị.

***

Tối muộn, sau khi tắm gội xong, Yến ngồi bên khung cửa sổ và ngắm nghía bức tranh được cụ ông vẽ tặng trên đường phố. Cô chợt nhận ra lâu nay mình cũng không cầm bút vẽ vời gì cả, có lẽ cũng nên khởi động lại đam mê trong một ngày gần nhất mới được. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại đổ chuông, là dãy số lạ gọi tới, Yến tò mò nghe máy:

— Alo…

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một nam nhân:

— Chào bạn, bạn có phải là Yến không?

— Tôi đây, bạn hỏi tôi có việc gì không?

— Bạn có từng làm mẫu ảnh bao giờ chưa? Bạn có muốn thử sức mình với công việc này không?

— Bạn là ai, vì sao bạn có được số điện thoại của mình?

— Thông tin và hình ảnh của bạn đang là chủ đề được tranh luận khá nhiều trên mạng xã hội những ngày gần đây. Để có được thông tin của bạn cũng không quá khó. Bạn sở hữu gương mặt rất xinh, rất phù hợp với những phong cách chụp hình bên mình nên mình muốn mời bạn làm mẫu. Nếu bạn có nhu cầu thì liên hệ lại với mình nhé.

— Cảm ơn bạn.

Yến tắt máy, cô vừa quay người lại đã phát hiện Dương đang đứng ở phía sau, gương mặt anh lúc này trông cực kỳ khó coi. Cô chưa kịp mở lời thì Dương đã gằn giọng hỏi:

— Tôi đang nghĩ xem có nên nhốt em ở trong nhà 24/24, đi ra ngoài có người giám sát không nữa?

— Anh bị khùng hả? Tại sao lại nhốt tôi ở nhà? Tôi đâu phải thú cưng của anh?

— Em muốn biết vì sao không?

— Anh nói thử xem?

— Để em ra ngoài có nhiều chuyện xảy ra lắm. Tốt nhất em nên ở nhà cho tôi!

— Tôi làm gì mà có nhiều chuyện xảy ra chứ?

— Còn không phải sao? Em đi phục vụ ở quán trà, nơi đó toàn là đàn ông… Rồi em lại lang thang trên phố, ngồi như pho tượng cho hàng ngàn người đi qua chiêm ngưỡng. Vẻ đẹp này của em… chỉ tôi mới có quyền được nhìn ngắm mà thôi!!

— Anh vô lý đến mức cực đoan rồi đấy.

— Nói tôi vô lý cũng được, nhưng từ ngày mai, em ở nhà cho tôi, không được đi đâu hết.

— Tôi sẽ không nghe lời anh đâu!!

Dương ghì Yến đứng sát vào bức vách, bốn mắt nhìn nhau, vòm ngực kề trong gang tấc, Dương thấy kích thước tròn tròn kia nhấp nhô lên xuống theo hô hấp, ánh mắt anh nhìn xuống dưới rồi lại quét lên trên, vô cùng ám muội.

— Không nghe lời thì đừng trách tôi không cảnh báo em!