Một buổi tối ngày hè tháng 7, Dương và Dũng có mặt tại Đà Nẵng để tham gia câu lạc bộ doanh nghiệp tư nhân mang đẳng cấp 5 sao. Nơi đây được thiết kế theo ý tưởng bảo vệ môi trường, bên trong và bên ngoài trồng vô số cây cối, đèn Led và kính năng lượng mặt trời với số lượng lớn được thiết kế hợp lý khiến nơi đây được giới truyền thông ca ngợi là chiếc máy lọc không khí. Hầu hết các đại gia nổi tiếng mỗi khi tới Đà Nẵng đều muốn đặt chân tới chốn này.
Chủ đề của buổi tiệc rượu ngày hôm nay là Quay về năm 1960, cũng là năm sinh của ông Hoàng Hải, bố Dương. Từ đầu đến cuối bữa tiệc sử dụng tất cả loại rượu cognac cao cấp nhất thế giới thời kỳ những năm sáu mươi. Để phù hợp với chủ đề, bên trong đại sảnh còn đặt một máy hát đĩa than cổ, xung quanh trang trí tối màu, bộ đồ ăn cũng thuộc niên đại ấy, nhân viên phục vụ mặc đồng phục cổ điển và vuốt tóc bóng mượt.
Tại sự kiện này, Lam và bố cô nàng cũng có mặt. Suốt buổi, Lam chỉ đứng một góc nhâm nhi ly rượu và nhìn ngắm Dương, lúc cần lên tiếng cô mới đóng góp vài câu, đa phần chỉ thản nhiên nhìn mọi người rồi mỉm cười đáp lại. Đứng bên quầy bar, thỉnh thoảng có rất nhiều mỹ nữ tiến đến gần và làm quen với Dương, vị CEO quyền lực của Thiên Hoàng Group. Đứng từ xa, Lam nhìn thấy rõ những ánh mắt sáng long lanh của những cô nàng ăn mặc thiếu vải, họ nhìn Dương không chớp mắt, trong ánh nhìn ấy, cô đọc được thông điệp “ước gì anh đẹp trai ấy thuộc về cô ta”.
Lam không biết Dương đã nói gì cùng mấy cô gái nóng bỏng kia, chỉ biết sau đó không lâu, Dương đặt ly rượu xuống quầy và theo họ đứng giữa sân khấu, trên nền nhạc du dương, hai người họ tay trong tay, cùng nhau nhảy một bài. Ánh mắt Lam lộ rõ vẻ tức giận, đúng lúc cô định quay người bỏ đi thì Dũng xuất hiện, anh nhẹ nhàng cụng ly với Lam và chậm rãi nói:
— Nhìn sắc mặt em không được tốt, có chuyện gì sao?
Lam không nói gì, cô rầu rĩ ngửa cổ nhấp môi ngụm rượu, ánh mắt chuyển sang hướng khác, nơi mà những nhân vật tầm cỡ đang chuyện trò cùng nhau.
Dũng lại tiếp lời:
— Không phải em rất tự tin vào bản thân mình à? Có phải em đang cảm thấy khó chịu vì Chủ tịch khiêu vũ cùng người khác không?
— Anh đừng tự cho mình là cái gì cũng biết. Anh không đọc được suy nghĩ của em đâu.
— Anh có dám nhận mình là chuyện gì cũng biết đâu. Nhưng mà, em biết gì không?
Vừa nói Dũng vừa ghé sát lại phía Lam và thì thầm:
— Gương mặt em hiện rõ bốn chữ “cực kỳ khó chịu”.
— Em có gì mà khó chịu chứ, em thấy đồ uống ngày hôm nay chẳng có gì đặc sắc, rượu không ngon nên em chán thôi.
— Rượu không ngon?? Anh có nghe lầm không nhỉ? Cả buổi anh thấy em uống rượu liên tiếp, anh cứ ngỡ là vì đồ uống ngon nên em mới uống nhiều như vậy. Hóa ra, vì không ngon nên em mới uống…
Dũng và Lam đang nói chuyện cùng nhau thì ông Hoàng Hải (bố Dương) và ông Tấn (bố Lam) đi tới. Gương mặt của hai người đàn ông trung niên đỏ gay, dường như họ đã uống không ít rượu. Nhìn thấy ông Hải, Lam thảo mai cất lời:
— Con chào bác, lâu ngày chưa được gặp bác, nhìn bác ngày càng phong độ đấy ạ!
Ông Hải bật cười sảng khoái, khẽ vỗ vai ông bạn chí cốt rồi thong thả nói:
— Ông xem, ông đẻ được đứa con gái khéo ghê, đã xinh xắn rồi cái miệng lại biết nói chuyện nữa.
Đoạn, ông Hải quay sang hỏi Lam:
— Tình hình theo đuổi nghệ thuật nhiếp ảnh đến đâu rồi tiểu thư?
Lam đỏ mặt, đôi mắt lúng liếng nhìn xuống tà váy rồi dịu dàng đáp:
— Bác Hải gọi con là tiểu thư con thấy ngượng lắm. Con có phải tiểu thư gì đâu ạ.
— Tiểu thư lá ngọc cành vàng của bố Tấn… bác gọi thế còn không đúng sao? Gọi tiểu thư là khiêm tốn đấy, bố cháu còn đang nghĩ trong đầu, cô gái xinh đẹp này đích thị là công chúa bước ra từ truyện cổ tích cho mà xem.
— Bác Hải vui tính ghê!
— Nhưng bác nói thật, nhìn cháu càng ngày càng xinh, suýt chút nữa bác không nhận ra cháu đấy.
— Bác quá khen rồi. Bác Hải cũng trẻ hơn tuổi rất nhiều đấy ạ, so với lần gần nhất gặp bác, con thấy bác chẳng già đi chút nào, thậm chí còn trẻ hơn trước nữa. Bố cháu bằng tuổi bác mà nhìn như hai anh em…
— Con bé này, cái miệng duyên thế chứ. Nói thế bố cháu lại buồn bây giờ?
Lúc này ông Tấn mới vui vẻ cất lời:
— Chủ tịch Hoàng Dương đẹp trai, phong độ lắm. Nếu hai đứa mà đi với nhau thì sẽ đẹp đôi lắm đây, ông thấy sao?
— Tôi cũng nghĩ giống như ông. Quan trọng là tình cảm của bọn trẻ thôi.
Nghe thấy hai ông bố nhắc đến chuyện tình cảm của bản thân mình và Dương, Lam vờ làm bộ nói:
— Bác với bố nói chuyện gì thế ạ? Con nghe không hiểu.
Ông Hải mỉm cười đáp:
— Bác với bố cháu đang tính làm thông gia với nhau đây, từ bạn thân trở thành thông gia… cảm giác này thú vị đấy!
Lam đỏ mặt bối rối:
— Bố với bác kỳ quá à, con còn trẻ mà, con chưa muốn nghĩ đến chuyện kết hôn đâu.
— Không vội, không vội… Trước mắt nên để 2 đứa tìm hiểu nhau, nảy sinh tình cảm rồi mới nghĩ đến hôn nhân đại sự. Cháu đừng lo lắng quá, bác và bố cháu hoàn toàn tôn trọng quyết định của hai đứa.
Ông Tấn nhấp môi ngụm rượu nói:
— Tôi chỉ tiếc là không dạy dỗ cái Lam đến nơi đến chốn, nếu như nó theo học quản lý đàng hoàng thì tương lai sau này có thể giúp đỡ chồng trong việc làm ăn. Đằng này, tốn bao tiền của cho ra nước ngoài chỉ để theo đuổi đam mê nhiếp ảnh. Đẻ con ra mà không bảo được… tôi thấy bất lực lắm. Nhiều lúc thấy ghen tị với ông, cậu Dương vừa thông minh tài giỏi lại linh hoạt trong chốn thương trường, nửa đời về sau ông không cần phải lo lắng nữa rồi.
— Đó cũng là điều khiến tôi cảm thấy yên tâm nhất ở Dương. Tất cả những định hướng tôi hoạch định thằng bé đều đi theo đúng lộ trình. Bây giờ tôi chỉ mong nó sớm lập gia đình, trong nhà có tiếng trẻ con nô đùa là tôi mãn nguyện rồi.
Lát sau Dương kết thúc bài nhảy với mấy cô nàng hot girl, thấy ông Hải và ông Tấn đang đứng một góc vui cười nói chuyện, anh nhanh chân chạy đến chào hỏi:
— Cháu chào bác Tấn! Lâu ngày không gặp, bác vẫn khỏe chứ ạ?
Ông Tấn bắt tay Dương, nhìn anh bằng ánh mắt trìu mến đáp:
— Bác khỏe. Chủ tịch Dương bận rộn quá hay gì mà lâu ngày chẳng thấy ghé qua bác chơi. Bác gửi gắm cái Lam ở chỗ cháu, cháu quan tâm em chút nhé.
Dương hướng mắt nhìn về phía Lam, thấy cô đang nhìn mình, rất nhanh anh nhìn sang ông Tấn và nhẹ giọng nói:
— Bác gửi em ở chỗ cháu thì hoàn toàn có thể yên tâm.
Ông Hải cất lời chen ngang:
— Bác Tấn đang muốn hai gia đình kết thông gia với nhau, con và bé Lam xem xét tìm hiểu nhau đi cho mọi người cùng vui!!
Lam nghe được lời sắp đặt của ông Hải trong lòng vui như mở hội, cô bối rối thẹn thùng cúi đầu nghe theo sự an bài của người lớn. Dương chỉ im lặng không đáp, nói thêm mấy câu hỏi thăm xã giao, anh tìm cách rời khỏi không gian ồn ào này.
Đêm xuống, ngồi tựa lưng vào sofa, Yến đeo tai phone và tận hưởng những ca từ sâu lắng của một bài hát đầy tâm trạng. Gió đêm khẽ mơn man hùa vào phòng, thổi bay mái tóc cô, Yến thấy tâm hồn thư thái lạ kỳ. Chủ tịch đi vắng, cô gái tên Lam kia cũng đi vắng, ít nhất thì trong không gian này không có gì khiến cô cảm thấy khó chịu. Đang thả hồn theo giai điệu bài hát thì điện thoại báo tin nhắn mới. Yến tò mò mở ra xem, trong lòng cô hy vọng người gửi là Dương, nhưng không phải. Là một nickname rất lạ gửi cho cô loạt ảnh của Dương tại bữa tiệc sang trọng.
Yến không biết người gửi là ai, tại sao họ có số máy của cô, và gửi những hình ảnh này có mục đích gì… Cơ mà cô thấy khó chịu thực sự. Hôm nay Dương mặc sơ mi trắng, bên ngoài là bộ vest cùng màu trắng tinh khôi, mái tóc chải vuốt nhìn cực kỳ phong độ. Xem kìa, bàn tay anh đặt lên chiếc eo nhỏ gọn của cô gái kia, hai người họ khiêu vũ với nhau tình cảm đến mức khó tin… Cô không biết nhân vật trong ảnh là ai, có quan hệ gì với Dương, nhưng cô thấy ghen tuông quá lắm. Bởi, dường như cô đã đem hình ảnh của người đàn ông ấy cất giấu trong tim mất rồi, cô không muốn nhìn thấy anh ở gần người phụ nữ nào khác… Thực sự không muốn.
Đêm đó, đôi mắt Yến đỏ hoe, cô nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, cứ thấy Dương ôm eo người con gái khác… trái tim cô như bị ai cứa rách, những vết thương chồng chéo khiến tâm can cô bồi hồi, thổn thức không yên. Những giọt nước mắt cũng không biết bằng cách nào mà lăn dài xuống đôi gò má, cả đêm cô thao thức không chợp mắt nổi.
Trời vừa hửng sáng, Yến uể oải rời khỏi giường, sau khi làm mấy thủ tục buổi sáng như thường lệ, cô chuẩn bị dụng cụ vẽ và nhanh chóng rời khỏi tòa lâu đài. Bầu trời hôm nay âm u, không có nắng, dự báo thời tiết nói khả năng sẽ có mưa, nhưng Yến không muốn nhốt mình ở nhà. Cô tìm đến bên bờ sông vắng vẻ, ngồi im lặng và phác thảo những nét bút lên trang giấy trắng. Những nét bút theo cử động cánh tay lần lượt hiện ra một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, đôi mắt của người con gái ấy cũng đồng thời đánh rơi những giọt lệ.
Điện thoại đổ chuông mấy lần, Yến biết người gọi tới là Dương, nhưng cô không nghe máy. Thấy quá phiền phức, Yến tắt chuông, cất điện thoại vào túi xách và tiếp tục hoàn thiện bức vẽ còn dang dở.
Có vài người trời sinh ra đã mang chấp niệm về sự hoàn mĩ, cũng từ đó mà sinh ra cá tính cố chấp một cách quái gở, vừa khéo, Yến cũng cảm thấy mình là một trong những người kia. Yến chỉ thích vẽ tranh phong cảnh, cô yêu thích sự êm đềm nơi những đồng cỏ xanh mướt, cô thích vẽ bầu trời lúc hoàng hôn đỏ rực chân mây, cô thích mặt sông vào buổi sớm yên bình… Hôm nay, Yến đang vẽ khung cảnh bầu trời trước cơn giông, những đám mây đen giăng kín, bỗng nhiên có đàn chim bay qua, chúng hối hả bay về tổ tránh mưa… Yến tức giận xé bỏ luôn bức vẽ dang dở rồi ôm mặt khóc nấc lên.
Không hiểu những chú chim kia đã đắc tội gì với cô, hay tại bởi, trong lòng cô có tâm sự nên mới cảm thấy mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy. Dần dà, những đợt nước trắng xóa rào rào trút xuống, Yến ngồi dưới gốc cây cổ thụ, đôi tay ôm lấy bờ vai gầy và khóc không ngừng. Cô thấy mình cô đơn quá, trong nhịp sống hối hả ồn ào này, cô không có một bờ vai để tựa vào, không có một thứ gì chắc chắn thuộc về bản thân. Tất cả những thứ mà cô ảo tượng…. mãi mãi chỉ là ảo giác mà thôi.
Sau khi cơn xúc động qua đi, Yến mở điện thoại ra thì thấy Dương gửi tin nhắn đến, nội dung rất đơn giản “Tại sao em không nghe điện thoại?” Yến không trả lời, cô mở máy và gọi cho bà Nhật. Dường như bà cô đang bận làm gì đó, cô gọi đến lần thứ 3 mới thấy giọng bà truyền đến:
— Yến gọi bà đấy à?
Vừa nghe được giọng bà, Yến thấy tủi thân quá nên khóc nấc lên:
— Bà ơi, con nhớ bà quá!
Bà Nhật không hiểu cháu gái đang gặp vấn đề gì, nhưng thấy cô xúc động nên bà dịu dàng an ủi:
— Bà cũng nhớ con… Thôi nào, ngoan… Không khóc nữa nhé… Công việc áp lực, mệt mỏi quá hả con?
— Không ạ. Con thấy nhớ bà thôi, con nói thật đấy bà ạ. Ước gì được ôm bà lúc này…
— Bà xin lỗi, vì bà nên con phải chịu nhiều vất vả… Cố gắng lên con, nếu mệt quá, cuộc sống áp lực quá thì về với bà, bà nấu cơm cho con ăn, kể chuyện cho con nghe…
— Bà ơi, lớn rồi mà khóc nhè là xấu đúng không ạ? Con biết là con đang rất xấu… nhưng mà nước mắt cứ rơi xuống thôi.
Ở đầu dây bên kia, thấy cháu gái khóc, bà Nhật không dằn lòng được nên cũng sụt sùi khóc theo, Yến cứ thế ôm điện thoại và kể lể những tâm sự trong lòng mình, trong sự bao dung và chở che của bà, cô muốn mình mãi là một đứa trẻ chưa lớn…