Chương 9: Hắc Hoàng Đế Xuất Hiện
Lúc này khi nhìn vào đám lửa đen, một cảm giác bất an nổi lên trong lòng Lạc Thiên, rồi khi Vân Nhi bước tới gần thì chàng nói:
- Có lẽ ta vừa phạm một sai lầm!
Vân Nhi cũng đang quan sát tên quan, nàng nói:
- Dường như có một loại thuật thức phong ấn linh hồn được áp lên cái găng đó, và khi chàng đánh nát nó, vô tình làm cho phong ấn bị giải trừ. Bây giờ linh hồn bị phong ấn đang nuốt lấy cơ thể hắn ta để làm vật chủ.
- Hy vọng không phải là loại quái vật kinh khủng nào đó! - Lạc Thiên cau mày.
- Th·iếp e rằng còn tệ hơn thế nữa!
Và sau một hồi thì hắc hỏa từ từ tan đi, cơ thể tên quan cũng từ từ hiện ra trong đám lửa. Lúc này hắn ta không có nhiều sự thay đổi, chỉ có cánh tay b·ị đ·ánh nát giờ đã được hắc khí trám lại và tạo thành một cái tay đen thui. Và còn hai mắt của hắn cũng đã chuyển sang màu đen, các vệt hắc khí cứ cuồn cuộn tỏa ra trên mắt hắn, nhìn rất đáng sợ.
Vân Nhi bước tới, khuôn mặt lúc này đã chuyển sang nghiêm túc, nàng trầm giọng:
- Ngươi là ai?
Tên đó bước tới, dáng vẽ uy nghiêm, mỗi bước chân hắc khí tỏa ra cuồn cuộn dưới mặt đất, một khí tức vô cùng đáng sợ phát ra khiến người đối diện phải cảm thấy rùng mình, rồi hắn đứng trước cả hai, một giọng nói trầm nhưng vang vọng vào tận sâu trong não người đứng đối diện:
- Ta, là Hắc Hoàng Đế!
Vân Nhi nghiến răng, cơ thể nàng đã lạnh rồi nhưng khi nghe xong cái tên này thì lại khởi lên một cảm giác lạnh toát lại chạy dọc sống lưng.
Thế nhưng lúc này bỗng có thêm một giọng nói cứng cỏi từ phía sau truyền đến:
- Vân Nhi, nàng lui lại đi, để ta đấu với hắn!
Ngay sau câu nói, Lạc Thiên cởi áo choàng và mặt nạ quẳng sang một bên, hoàng y tung bay trong gió tuyết, Lạc Thiên bước lên, mỗi bước chân chất chứa hàng vạn tia sét li ti phát ra bên dưới đẩy tuyết dạt sang một bên.
Vân Nhi ở bên này thấy vậy liền phi thân ra phía xa, nàng không ngờ lại được chứng kiến cuộc đấu giữa người mang Chí Tôn Nhãn và Hắc Hoàng Đế trong truyền thuyết, chuyện này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Hắc Hoàng Đế khi thấy Lạc Thiên bước tới thì hắn nói:
- Nhóc con! Ngươi còn không xứng để bản vương động đậy tay chân đấy.
Vừa dứt câu thì bùm một phát, hắc khí bùng lên dữ dội xung quanh Hắc Hoàng Đế, thứ khí đen đó cuồn cuộn lao tới lấn át khí tức của Lạc Thiên.
- Thế thì thử xem!
Một giọng nói có phần tự tin buông ra, ngay sau đó Lạc Thiên phát sấm sét dữ dội bao quanh cơ thể đối chiến với luồng hắc khí đang lao đến.
Rầm một cái, hai nguồn năng lượng cực kỳ khủng kh·iếp v·a c·hạm, cuồng phong nổi lên xung quanh, cả hai dằn co qua lại, lúc này chỉ muốn nuốt chửng đối phương bằng khí tức của bản thân.
Cả hai người họ chỉ đứng im bộc phát uy lực mà Vân Nhi đứng bên ngoài cảm thấy khó thở vô cùng, chân nàng phải dậm lún xuống đất mới có thể cố giữ để không bị thổi bay, nàng tự hỏi liệu đứng ở trong hai dòng khí tức đó thì áp lực nhận vào còn kinh khủng đến mức nào.
Sau một hồi đối chiến không phân thắng bại, cả hai giải trừ hắc khí và sấm sét, tên Hắc Hoàng Đế ở bên đây cử động cánh tay, lật qua lật lại rồi nói:
- Ngay cả luân xa cũng không có, có vẻ như cơ thể này quá yếu, chỉ bộc phát được một phần một trăm sức mạnh của bản vương.
Lạc Thiên nghe thấy hắn nói vậy thì có chút khó chịu bởi vì chỉ mới có một phần nhỏ sức mạnh của hắn mà chàng phải dùng toàn lực ứng phó, nếu như hắn ta có được toàn bộ sức mạnh thì sẽ ra sao, chàng tự hỏi cách biệt giữa một thiếu niên mười lăm tuổi và một vị vua thật sự, nó lớn đến như vậy sao?
Vân Nhi đứng bên ngoài cũng nghe được lời Hắc Hoàng Đế nói, lúc này nàng biết Lạc Thiên đang cảm thấy như thế nào. Thế nhưng Lạc Thiên chỉ mới mười lăm tuổi, người chàng đang đối đầu là Hắc Hoàng Đế trong truyền thuyết có tuổi thọ cả ngàn năm, sức mạnh thật sự của hắn ta không phải ở khí lực mà là ở kinh nghiệm, một phần một trăm sức mạnh của hắn cộng với kinh nghiệm chiến đấu dày dặn cũng là rất khó nhằn với Lạc Thiên rồi. Vân Nhi nhìn về phía Lạc Thiên và quát to:
- Đừng phân tâm! Thời thế loạn lạc, chỉ cần hôm nay còn sống ngày sau nhất định sẽ huy hoàn.
Lạc Thiên nghe thấy lời Vân Nhi nói thì bình tâm, chàng gật đầu với nàng một cái rồi quay sang cầm chắc cây chùy lao lên t·ấn c·ông đối thủ. Hắc Hoàng Đế ở bên này nghe vậy thì nói:
- Còn sống sao? Chỉ e rằng thằng nhóc này không có bản lĩnh đó!
Vừa nói hắn ta vừa dơ tay lên sử dụng chiêu Lực Hút Kinh Hoàng kéo Lạc Thiên về phía hắn đồng thời phát trong người ra một luồng hắc hỏa lao về phía trước đón đầu Lạc Thiên.
Vừa bị khóa cử động và vừa bị kéo về hướng ngọn lửa đen, Lạc Thiên vội vàng phát ra một chùm tia sét bay tới phía trước nhằm đánh tan đám lửa.
Lạc Thiên tưởng rằng lần này sẽ dễ dàng phá giải được chiêu thức của đối thủ nhưng không, Hắc Hoàng Đế đã nhìn thấy quỷ đạo bay của chùm tia sét, hắn ta phân tách các ngọn lửa ra thành nhiều đốm rồi bay đi tứ phía tránh hết những tia sét sau đó là điều khiển chúng lũ lượt lao về hướng Lạc Thiên.
Lạc Thiên cũng không dễ xơi, ở phía trước vừa duy trì chùm tia sét đánh thẳng tới vị trí của Hắc Hoàng Đế, ở phía sau chàng phát sét theo hình tròn bao quanh cơ thể tạo ra một áo giáp lôi hoàng bay ra đánh tan hết đám lửa đen.
Ở phía này, Hắc Hoàng Đế thấy chùm tia sét đang đồng loạt bay về phía mình thì từ trong lòng bàn tay, hắn phát ra một chùm hắc khí hình chữ thập xoay vòng liên tục.
Chùm hắc khí đánh tan chùm tia sét và bắn thẳng về phía Lạc Thiên đang bị kéo tới. Lúc này khoảng cách giữa Lạc Thiên và Hắc Hoàng Đế chỉ là mười thước, chùm hắc khí giờ cũng đã ở ngay trước mặt chàng.
Lạc Thiên vẫn đang bị kéo và không thể cử động, lúc này chàng vận khí tạo ra một thanh kiếm sấm sét trước mặt và bắn thẳng về phía luồng hắc khí xé toạc nó thành hai mảnh.
Thanh kiếm chưa dừng lại, sau đó nó vẫn tiếp tục băng băng đâm về phía Hắc Hoàng Đế.
Lúc này, với khoảng cách quá gần, Hắc Hoàng Đế không thể đánh trả thanh kiếm, hắn ta buộc phải phi lên cao tránh né, thế nhưng vẫn giữ nguyên lực hút và kéo Lạc Thiên lên cùng hắn.
Phải nói là Lạc Thiên rất khổ sở khi bị đối phương khóa c·hết cử động, lúc này chàng chỉ có thể phát sét ra tứ phía để tạo thành một màng bảo vệ nhằm ngăn không cho đối thủ có thể tiếp cận mình.
Trước lớp phòng thủ bằng sấm sét của Lạc Thiên, Hắc Hoàng Đế bọc hắc hỏa vào tay rồi lao xuống tung một cú đấm với dòng lửa cuồn cuộn xé toạc lớp sấm sét và hướng thẳng vào mặt Lạc Thiên.
Lúc này Hắc Hoàng Đế đang nhìn thẳng vào mắt Lạc Thiên, thời cơ đã tới, chàng kích hoạt Chí Tôn Nhãn khiến đồng tử xoay tròn và chuyển dần sang hình ngôi sao sáu cánh.
Lạc Thiên vận một lượng khí lực cực lớn, toàn bộ khuôn mặt chàng nổi lên những đường gân màu vàng. Lúc này Lạc Thiên thi triển thuật thức Lãnh Địa Chí Tôn, chỉ một cái nhìn, linh hồn của Hắc Hoàng Đế đã bị phong ấn vào chiều không gian do Chí Tôn Nhãn tạo ra.
Ở ngoài này, Vân Nhi chỉ nhìn thấy Hắc Hoàng Đế đang lao về phía Lạc Thiên thì đột ngột ngất xỉu và rơi xuống đất, Lạc Thiên thì mặt mày gân vàng nổi lên hết sức đáng sợ, chàng cũng từ từ tiếp đất một cách nhẹ nhàng. Thấy vậy Vân Nhi chạy lại hỏi:
- Chuyện gì vậy? Chàng đã làm gì hắn ta?
Lạc Thiên từ từ giải trừ các gân vàng trên mặt rồi quay qua nói:
- Ta đã phong ấn linh hồn hắn vào mắt của mình, hắn đ·ã c·hết!
Vân Nhi lúc này mới tận mắt nhìn thấy hoa văn thật sự của Chí Tôn Nhãn, quả thật là rất sắc sảo, không hổ danh là đệ nhất thần nhãn. Và thứ sức mạnh b·ắt c·óc linh hồn của một người chỉ qua một cái nhìn kia thật sự là khiến người ta kh·iếp sợ.
Nhìn thấy Vân Nhi cứ đứng trơ mắt nhìn mình, Lạc Thiên mỉm cười rồi bước tới nói:
- Chuyện ở đây xong rồi, chúng ta về thôi!
Vân Nhi gật đầu rồi cả hai quay lưng bước đi, thế nhưng vừa đi được ba bước thì một giọng nói trầm khàn như từ dưới địa ngục phát lên bên tai cả hai:
- Đi đâu mà vội vậy nhóc con?
Ngay sau câu nói, một nắm đấm bọc đầy hắc hỏa xuyên thẳng qua giữa lòng ngực Lạc Thiên khiến chàng học màu.
Đó là Hắc Hoàng Đế, hắn ta chưa c·hết mà ngược lại còn hồi mã thương gián cho Lạc Thiên một đấm chí mạng.
Lạc Thiên lúc này cảm nhận một luồng nóng rừc xuyên qua lòng ngực mình từ phía sau, đi kèm là cơn đau thấu xương chạy rần lên từng tế bào thần kinh.