Chương 8: Triều Đình Thì Càng Phải Chết
Sáng hôm sau, cả hai tạm biệt đại thẩm và đi đến đồi Phục Sinh, vài hôm trước thủ hạ của Vân Nhi phát hiện ánh sáng lạ ở trên đó, nhưng do hắn có việc nhà nên đã phải về, thế là hôm nay Vân Nhi buộc phải tự đi xem sao.
Đồi Phục Sinh là một con đồi nhỏ nằm ở phía sau ngôi làng, ở lưng chừng đồi có một con suối chảy xuống tới dưới làng. Người dân ở đây đều sinh hoạt nhờ vào nước của con suối này. Tuy nhiên bây giờ là mùa đông nên nước chảy khá ít, đa phần đều bị đóng băng.
Men theo con đường mòn, Vân Nhi và Lạc Thiên vừa đi vừa tâm tình, ngắm cảnh tuyết rơi, sau nữa canh giờ thì cũng lên tới đỉnh đồi.
Sau khi xem xét, bọn họ phát hiện ở trên đây có một cái lỗ trời, phía dưới lỗ đó dường như là một hang động. Phía dưới hang động có một thứ gì đó đang phát ra ánh sáng màu lam, rất có thể là khí tức của Bảo Tự Thiên Châu, một trong mười hai Siêu Cấp Thần Binh.
Thấy vậy thì Vân Nhi phát băng khí tạo thành một cầu thang dẫn thẳng xuống vật phát sáng. Cả hai đi trên những bậc thang bằng băng từ từ tiến xuống hang động.
Do phía trên là một cái lỗ trời nên ở dưới hang động khá sáng, bọn họ nhìn thấy trong đây toàn là cây cỏ và tuyết phủ, chả khác gì khung cảnh bên ngoài.
Rồi đi một chốc thì cả hai cũng tiến lại gần vật phát sáng, thế nhưng càng lại gần thì lại càng không thấy nó giống bảo châu mà nó là một tảng đá.
Rồi khi lại gần nhìn ngắm kỹ hơn thì quả nhiên đây là một hòn đá hình tròn với đường kính khoảng một thước, xung quanh nó có khí tức màu xanh lam bao phủ, trên mặt đá có để ba chữ "Sinh Mệnh Thạch"
- Chán chưa! Cứ tưởng là Thiên Châu, ai ngờ là một cục đá - Vân Nhi bĩu môi sau khi tới gần hòn đá.
Còn Lạc Thiên thì lát mắt trầm trồ, chàng chưa bao giờ thấy thứ gì huyền diệu như vậy:
- Nhìn nó này! Khí tức cuồn cuộn, giống như là thiên thạch cả ngàn năm vậy.
Vân Nhi thở dài đáp:
- Chúng ta nên đi thôi, không phải Thiên Châu thì cũng như đồ bỏ.
Vừa nói Vân Nhi vừa lôi Lạc Thiên đi chứ nếu để chàng ấy ở đây chắc tới chiều cũng còn ngồi lác mắt nhìn cục đá mất.
Vừa đi Lạc Thiên vừa hỏi:
- Mà mười hai Siêu Cấp Thần Binh ngoài Thiên Châu ra thì còn những món nào nữa vậy?
Vân Nhi đáp:
- Tên của bọn chúng dài ngoằn, khó nhớ lắm, muốn tìm hiểu thì đọc thông tin trong này - vừa nói Vân Nhi vừa lấy ra một quyển trục nhỏ màu đỏ - th·iếp đã ghi chép tất cả thông tin của mười hai Thần Binh vào trong đây, các thành viên của Cửu Long luôn mang theo thứ này bên người, khi gặp Thần Binh có khí tức lạ thì mở ra tra cứu. Còn riêng chàng đi với th·iếp thì sẽ không cần nó.
- Ra vậy - Lạc Thiên gật gù rồi nói tiếp - mà làm sao nàng biết nhiều vậy?
- Từ bé thì cha nuôi đã chủ động cho th·iếp tìm hiểu về cội nguồn của mình. Trong một lần đi khảo học, th·iếp vô tình tìm thấy mật thất của Trần Gia, ở trong đó có một quyền kỳ thư ghi chép về Thần Binh, nhãn lực, luân xa. Và tất nhiên thông tin về Siêu Cấp Thần Binh và Nỏ Thần cũng ở trong đó.
Lạc Thiên ngạc nhiên, chàng trố mắt nhìn Vân Nhi:
- Vậy là nàng chẳng khác gì một quyển kỳ thư sống rồi, cái gì cũng biết hết trơn.
- Đúng vậy! Đó gọi là sức mạnh của tri thức đấy tướng công ngốc.
Vừa nói Vân Nhi vừa cốc đầu Lạc Thiên một cái khiến chàng ôm đầu kêu la.
Sau đó cả hai rời khỏi hang động và đi xuống đồi. Vừa xuống tới chân đồi thì bọn họ nhìn thấy phía xa xa có một đám lính khoảng hai mươi tên quân Minh đang tiếng đến hướng Suối Nguồn.
Cảm thấy hiếu kỳ, Lạc Thiên và Vân Nhi chạy đến đó xem thử. Khi chạy tới bên bờ suối thì cả hai thấy cảnh tượng một tên quan triều đình đang bế nương tử của hắn đi xuống suối.
Ở bên này thì ông trưởng làng đang bị quân lính khống chế nhưng ông ấy vẫn cố nói to:
- Đại nhân! Con suối này từ lâu đã không thể hồi sinh n·gười c·hết, xin đại nhân đừng cố nữa.
- Câm miệng!
Tên quan đầu tóc rối bời, khuôn mặt hốc hác trừng mắt quát lớn, ánh mắt vừa đau khổ vừa căm phẫn, trong rất hung dữ nhưng cũng có chút tàn tạ.
Có lẽ nỗi đau mất đi nương tử đã khiến hắn ta điên dại, dù biết không thể nhưng vẫn cố sức thử một lần để có thể nắm lấy một chút mong manh hy vọng.
Với sát khí đùng đùng của tên quan, không ai dám nói gì thêm. Ở ngoài con suối chảy róc rách, người đàn ông tuổi tầm ba mươi từ từ đặt nương tử của mình xuống dòng nước lạnh lẽo.
Hắn ta hồi hộp chờ đợi một phép màu hiện lên để cứu lấy người hắn thương yêu nhất. Nhưng rồi chẳng có phép màu nào xảy ra cả, dòng nước lạnh lẽo cứ chảy, người con gái đó vẫn nằm im bất động.
Tên quan c·hết lặng vì hy vọng mong manh bị dập tắt, hắn ôm thê tử mình lên, quay mặt nhìn về phía ngôi làng, hai mắt hắn trợn trừng rồi lạnh giọng:
- Nếu đã không còn hồi sinh được n·gười c·hết thì cái nơi này giữ lại làm gì? Sát!
Một hiệu lệnh lạnh lùng vang lên, ông trưởng làng nghe xong thì mặt mày trắng bệch, chân tay run rẩy, ông quỳ xuống van xin:
- Cầu xin đại nhân, xin đại nhân đừng làm vậy, suối này là của tự nhiên chứ người dân nào có lỗi lầm gì? Xin đại nhân hãy tha cho bọn tôi, cầu xin đại nhân.
Tên quan liếc mắt qua, mặt không chút cảm xúc, hắn hất cằm một cái. Tên lính đứng gần đó biết lệnh, hắn ta một đao đâm thẳng vào người ông lão khiến ông c·hết ngay tại chỗ.
Ở bên này, Lạc Thiên nhìn thấy cảnh đó thì nóng máu rút chùy gai ra, chàng phi thẳng vào giữa đám lính rồi cắm cây chùy xuống đất vận khí tung chiêu Thảm Lôi.
Ngay lập tức, từ trong cây chùy, hàng loạt tia sét màu vàng phát ra tứ phía khiến đám lính b·ị đ·ánh cháy đen, b·ất t·ỉnh nhân sự.
Nhìn thấy đám lính của mình bị một người bịt mặt đánh tan tác trong nháy mắt. Tên quan cau mày, hắn bỏ nương tử của mình xuống rồi bước đến nói:
- Ngươi là ai?
Lạc Thiên rút cây chùy lên rồi vát nó trên lưng, chàng từ từ bước tới và nói:
- Ta, Lý Lạc Thiên!
- Là kẻ nào? - hắn ta hỏi lại.
- Chỉ là một kẻ qua đường thấy chuyện bẩn mắt nên vào can dự - Lạc Thiên nghiêm trọng.
- Đã thương quân lính triều đình, ngươi có biết mình đáng tội gì không? - hắn ta nói to.
Lạc Thiên vẫn bước tới, dáng đi uy vũng, không một chút do dự, chàng lạnh giọng:
- Triều đình thì chàng phải c·hết!
- Chó c·hết!
Tên quan tức giận, hắn ta vận khí vào tay phải, một luồn hắc khí phát ra bao quanh cánh tay hắn. Tên quan lao lên dùng nấm đấm chứa đầy hắc khí đấm thẳng mặt Lạc Thiên.
Lạc Thiên ở bên này lắc đầu nhẹ một cái rồi lao lên dùng cái chùy gai đập thẳng vào nắm đấm của hắn ta để ứng chiến.
Cánh tay tên quan v·a c·hạm với những cái gai nhọn, thế nhưng hắn không bị tổn thương mà ngược lại lúc này, hắc khí đang lan tỏa sang cái chùy và hút lấy nguyên khí của Lạc Thiên.
Lạc Thiên cảm nhận được nguyên khí của mình đang cuồn cuộn chạy vào tay tên quan. Thấy vậy, Lạc Thiên ngay lập tức vận khí vào chùy phát ra các tia sét vàng đánh bật lớp hắc khí và bắn thẳng vào tên quan khiên hắn ta văn xa tám thước về phía sau.
Tên quan bị sét đánh mặt mày xám xịt, hắn loạng choạng đứng lên, miệng nhả khói:
- Tên khốn! Ngươi phải trả giá.
Vừa nói hắn ta vừa dơ tay lên vận khí tung ra chiêu Lực Hút Kinh Hoàng, ngay lập tức, một lực hút kinh khủng kh·iếp tác động vào người Lạc Thiên kéo chàng bay thẳng về hướng tên quan.
Lạc Thiên dù muốn kháng cự thế nhưng cơ thể hoàn toàn cứng đơ mà lao về phía trước. Chẳng mấy chốc, Lạc Thiên đã bay đến chỗ tên quan, hắn ta cầm lấy cổ họng Lạc Thiên rồi nhất bỗng chàng lên và dùng chiêu Hấp Thụ.
Một lần nữa nguyên khí của Lạc Thiên lại cuồn cuộn chạy vào tay hắn ta. Lúc này bỗng nhiên cái chùy của Lạc Thiên có một vài tia sét nhỏ phát ra, rồi sau đó cơ thể Lạc Thiên cũng phát ra sét, hàng trăm tia sét đồng loạt chạy lên cổ Lạc Thiên và đánh thẳng vào cánh tay của tên quan khiến cái tay hắn ta tan nát, máu me bắn tùm lum.
Tên quan b·ị đ·ánh nát cái tay thì kêu lên đau đớn rồi loạng choạng lui ra, hắn sợ hãi trước sức mạnh của Lạc Thiên đến nỗi run rẩy chân đứng không vững mà ngã ngửa ra phía sau.
Lạc Thiên bước đến, định một chùy kết liễu hắn ta thì bỗng nhiên phía sau lưng chàng, những mảnh vải từ găng tay của tên quan hóa thành những đóm hắc hỏa và đồng loạt lao đến Lạc Thiên từ phía sau.
- Cẩn thận!
Vừa nói Vân Nhi vừa vận khí tích tụ băng dựng lên một bức tường che chắn ở phía sau Lạc Thiên. Những đóm hắc hỏa lao tới đốt bức tường băng của Vân Nhi tan thành một vũng nước động.
Lạc Thiên thấy vậy thì lập tức phi thân ra xa để giữ khoảng cách với đóm hắc hỏa kia. Tên quan lúc này ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, rõ ràng găng tay của hắn đã b·ị đ·ánh nát cùng với cánh tay, thế mà giờ lại lòi đâu ra một đám lửa màu đen cực kì kinh khủng.
Trong lúc tên quan đang trơ mắt ngồi nhìn thì đột nhiên, đám hắc hỏa lao tới nuốt chửng hắn ta. Tên quan chưa kịp ú ớ gì thì toàn bộ cơ thể hắn đã bị bao phủ bởi đóm lửa màu đen kia.