Chương 10: Nước Mắt Trong Gió Tuyết
Vân Nhi thấy vậy thì trợn tròng hai mắt lập tức quay qua tụ khí vào tay tạo thành một con dao bằng băng đâm thẳng vào mặt Hắc Hoàng Đế.
Thế nhưng hắn ta đã nhanh chóng rút tay ra khỏi người Lạc Thiên và phi thân lui lại phía sau tránh đòn.
Ngay sau đó Vân Nhi vội vã tiến tới đỡ lấy Lạc Thiên, nàng vẫn cố giữ bình tĩnh, mặc dù khuôn mặt không biến sắc thế nhưng trong ánh mắt đã lộ rõ sự lo lắng tột độ:
- Không sao chứ?
Lạc Thiên ôm ngực đau đớn, cơ thể chàng đã bị thủng một lỗ, miệng đầy máu, chàng cười nhẹ với Vân Nhi:
- Có sao đấy!
Hai mắt Vân Nhi dán chặt vào v·ết t·hương của Lạc Thiên, rồi nàng không nói gì thêm. Cả hai đều biết với cái lỗ to trên ngực như thế thì chuyện gì sắp xảy ra. Thế nhưng lúc này không phải lúc khóc lóc hay ủy mị bởi vì kẻ thù đang ở trước mặt.
Rồi Lạc Thiên quay qua hỏi Hắc Hoàng Đế:
- Tại sao ngươi có thể thoát ra khỏi thuật thức của ta?
Hắc Hoàng Đế bước tới, hắn cười khẩy một cái rồi nói:
- Ta sống hơn một ngàn năm rồi chẳng lẽ ta không biết con mắt đó của ngươi có khả năng gì! Khi mặt đối mặt thì chắc chắn ngươi sẽ sử dụng giam giữ linh hồn, thế nhưng rất xui cho ngươi là linh hồn của ta nằm ở một chiều không gian khác, và thứ ngươi bắt được chỉ là linh hồn của tên quan yếu ớt này mà thôi. Đúng ra lúc đó ta không ngất đi, thế nhưng ta vẫn giả vờ ngất đi để ngươi mất cảnh giác, và rồi sau đó thì như ngươi đã thấy.
Vân Nhi nghiến răng, thứ nàng lo sợ đã diễn ra, dù Lạc Thiên rất mạnh, thế nhưng khi đối đầu với một tên cáo già sống hàng ngàn năm thì nó vẫn quá sức đối với chàng.
Lúc này Vân Nhi tức giận định lao lên nhưng Lạc Thiên đưa tay ra ngăn cản, Vân Nhi quay qua thì nhìn thấy ánh mắt quyết đoán của Lạc Thiên, nàng lui lại. Sau đó Lạc Thiên nói với Hắc Hoàng Đế:
- Nếu ngươi đã biết đôi mắt này có thể làm gì thì ngươi cũng biết kết cục của mình rồi đó!
Vừa nói Lạc Thiên vừa vận khí, những đường vân màu vàng lại nổi lên, chàng nhìn chằm chằm vào Hắc Hoàng Đế tung chiêu Thần Lực Chí Tôn.
Ngay lập tức, từ dưới chân hắn ta một vòng tròn màu vàng phóng lên, nó như một cái lòng giam kiên cố khóa chặc toàn bộ cử động của Hắc Hoàng Đế.
Lúc này Hắc Hoàng Đế hoàn toàn bất động, kể cả chớp mắt cũng không thể. Ngay sau đó, Lạc Thiên vận khí vào chùy, hàng trăm tia sét bao quanh cây chùy, Lạc Thiên nghiến răng gạt đi cơn đau dậm chân một phát lướt đi trong không trung, chẳng mấy chốc đã bay tới chỗ Hắc Hoàng Đế đang bất động và nện cho hắn một chùy như trời gián.
Hắc Hoàng Đế ăn nguyên một chùy sấm sét với uy lực kinh khủng kh·iếp của Lạc Thiên thì văn hai mươi tám thước về phía sau, máu bắn tung tóe và gục ngay tại chỗ.
Lúc này, ở bên bờ suối, gió tuyết đang thổi rì rào giữa trời đông lạnh giá, Lạc Thiên quỳ xuống, tim sắp ngừng đập vì bị đấm nát một nửa. Vân Nhi từ phía sau chạy tới đỡ lấy Lạc Thiên vào trong vòng tay mình.
Bàn tay nhỏ bé của nàng run rẩy đưa lên ngực chàng, nước mắt lúc này đã lăng dài trên hai gò má trắng mịn. Lạc Thiên nằm trong lòng Vân Nhi, chàng đưa tay lên má nàng lao đi một giọt nước mắt rồi giọng yếu ớt nói:
- Nương tử! Ta đã hứa sẽ không để nàng c·hết, thế nhưng ta quên hứa rằng ta cũng sẽ không c·hết, ta xin lỗi!
Vân Nhi lúc này dù có cứng rắn đến mức nào đi nữa cũng không giấu được sự đau đớn, nàng áp mặt vào ngực Lạc Thiên, giọng run rẩy nói:
- Tướng công ngốc! Chàng không được c·hết, th·iếp không cho chàng c·hết, không cho...
Vừa nói Vân Nhi vừa đấm mạnh vào vai Lạc Thiên trong nỗi tuyệt vọng.
Lạc Thiên đưa tay vuốt ve mái tóc của Vân Nhi rồi nói lời cuối:
- Xin lỗi vì đã không thể đi cùng nàng đến suốt kiếp...
Sau câu đó, Vân Nhi không còn nghe thấy nhịp đập từ tim Lạc Thiên nữa. Nàng ngước lên nhìn vào khuôn mặt của Lạc Thiên, chàng đã đi và để lại nàng một mình ở trên cõi đời này.
Nàng c·hết lặng giữa trời đông giá rét, chàng và nàng vốn cũng chỉ là cảm nắng trong lần đầu gặp gỡ, rồi sau đó là vội vàng thành hôn, vội vàng trao thân, vội vàng đến mức chưa kịp nói được với nhau một lời yêu thật sự thì chàng đã đi mất.
Rồi Vân Nhi lại khom xuống áp mặt vào ngực Lạc Thiên và nói:
- Th·iếp yêu chàng!
Một lời nói êm dịu xuất phát từ tận đáy lòng, thế nhưng tiếc rằng Lạc Thiên đã không kịp nghe nó...
Rồi Vân Nhi cứ nằm đó cạnh Lạc Thiên trong gió tuyết, nhưng khi đang nằm thì bỗng nhiên có một đám con nít chơi đùa gần đó, bọn nó lại ngân nga bốn câu lục bát:
"Phu thê nghiên nước khuynh thành
Nguyệt thần chí tôn chẳng đành xa nhau
Làm cho suối chảy lên cao
Dòng nước xanh biếc thanh tao đất trời."
Ngay lúc này một tia sáng lóe lên trong đầu Vân Nhi, nàng bừng tỉnh dậy, mắt nhìn chằm chằm về phía đồi Phục Sinh rồi nghiền ngẫm về câu chuyện đại thẫm đã kể hôm qua, rằng khi con suối không chảy qua đỉnh núi nữa thì dòng nước cũng mất đi thần tính.
Nàng nhớ về hòn đá bên trong hang động, về dòng chữ khắc trên đó, dòng chữ có ghi "Sinh Mệnh Thạch."
Rồi Vân Nhi lại nghiền ngẫm ẩn ý bên trong bốn câu lục bát, nàng tự hỏi liệu khi làm cho dòng nước chảy lên cao thì kỳ tích sẽ xuất hiện hay chăng?
Nghĩ đến đây Vân Nhi sửng người, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng, nàng vội vàng khiên Lạc Thiên chạy lên đồi Phục Sinh.
Vân Nhi trong thân hình mảnh mai hai tay khiên lấy thể xác vạm vỡ của Lạc Thiên trèo l·ên đ·ỉnh đồi trong gió tuyết của ngày đông giá rét.
Dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt, vậy mà nàng chẳng lạnh, cũng chẳng cảm thấy mệt, trong đầu nàng giờ đây chỉ có một ý nghĩ duy nhất đó là tìm mọi cách để hồi sinh Lạc Thiên, dù nàng biết cơ hội là mong manh, thế nhưng nàng phải thử bằng mọi giá.
"Một thân cô gái dặm trường
Khiên người mình yêu trên đường hồi sinh
Trời đông phủ tuyết thân mình
Chẳng lo sương gió nghĩa tình phu thê."
Rồi khi lên tới đỉnh đồi, Vân Nhi bước xuống hang động và đặt Lạc Thiên ngay dưới tảng Sinh Mệnh Thạch, sau đó nàng lại vội vã chạy xuống đồi.
Khi đã tới bên bờ Suối Nguồn, nàng vận khí tạo ra một bức tường băng chặn dòng nước của con suối lại. Sau đó nàng dùng hết nguyên khí tạo ra một con kênh bằng băng chạy thẳng lên trên đỉnh đồi.
Cuối cùng, nàng tiến tới bên dòng Suối Nguồn đang đóng băng và chạm tay lên mặt băng. Với thần lực của Áo Choàng Băng, Vân Nhi vận khí biến tất cả băng trên con suối tan chảy thành nước.
Chẳng mấy chốc con suối thường ngày chỉ chảy róc rách lúc này đã hóa thành dòng nước cuồn cuộn chảy về phía con kênh làm bằng băng của Vân Nhi.
Nước sau đẩy nước trước, chẳng mấy chốc nước suối đã lên tới đỉnh đồi và chảy vào bên trong hang động. Vân Nhi đứng ở dưới này nín thở chờ đợi kỳ tích xuất hiện.
Thế nhưng khi nước đã chảy vào hang động một hồi lâu, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Vân Nhi ngã quỵ, nàng gào lên một tiếng thê lương:
- Sống dậy đi Lạc Thiên!
Dù vậy, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra, Vân Nhi gục đầu xuống mặt tuyết và khóc nấc, nàng đã cố gắng hết sức, ấy vậy mà cho đến cuối cùng, vẫn chẳng thể cứu được người mình yêu. Một cảm giác tuyệt vọng hiện hữu khiến nàng chỉ có thể gào khóc trong cơn gió lạnh.
Thế nhưng trong lúc Vân Nhi đang cúi đầu dưới mặt tuyết thì ở trên đỉnh đồi, giây phút định mệnh đã đến, thời khắc trời đất giao hòa, Đứa Con Của Trời đã được tái sinh.
Một vệt sáng màu vàng kim bắn ra khỏi lỗ trời của hang động, từ trong vệt sáng đó, Lạc Thiên xuất hiện như một vị thần, chàng từ từ đáp xuống đỉnh đồi.
Lúc này chàng nhìn qua nhìn lại thì không thấy Vân Nhi đâu, ngay lập tức chàng bật Liên Kết Tâm Thức lên để gọi cho nàng. Ở dưới bờ suối, lòng ngực Vân Nhi phát sáng, nàng nhận ra có ai đó đang gọi mình.
Vân Nhi đứng dậy bật Liên Kết Tâm Thức lên thì một giọng nói cứng cỏi quen thuộc phát ra trong não nàng:
- Nương tử yêu dấu, nàng đâu rồi!
Tim Vân Nhi đập mạnh như muốn nổ tung nơi giữa lòng ngực, dù là trong tâm trí nhưng giọng nàng vẫn yêu ớt:
- Chàng... sống lại rồi sao?
- Đúng vậy, nàng đâu?
- Th·iếp ở dưới chân đồi!
Ngay lập tức Lạc Thiên tắt Liên Kết Tâm Thức, chàng phi thật nhanh xuống chân đồi. Ở dưới đây Vân Nhi cũng chạy thật nhanh đến đó, nàng vừa chạy mà nước mắt vừa chảy như mưa. Nàng không biết rằng đó là nước mắt vui mừng hay đau buồn nữa bởi vì cảm xúc của nàng lúc này rối bời vô cùng. Thế nhưng nàng biết chắc chắn một điều, nàng đang khóc vì Lạc Thiên, vì người mà nàng yêu nhất.
Rồi cuối cùng cả hai cũng nhìn thấy nhau, ở dưới chân đồi tuyết trắng, cả hai từ từ bước về phía nhau, rồi cả hai ôm chầm lấy nhau. Vân Nhi áp mặt vào ngực Lạc Thiên và khóc thành những tiếng nấc liên hồi, lạc Thiên cũng siết chặt cơ thể nhỏ nhắn của Vân Nhi vào lòng và cảm nhận từng hơi ấm của cơ nàng truyền vào.
Cả hai không nói gì với nhau, bởi vì họ biết một điều rằng sự hiện diện của đối phương ngay lúc này đối với bản thân họ đã là quá đủ rồi, chẳng cần phải nói thêm gì nữa cả.
Gió tuyết vẫn cứ thổi, cả hai vẫn đứng đó, siết chặt lấy cơ thể của nhau và tự nhủ rằng sẽ không bao giờ rời xa nhau...
***
Ở phía dưới Suối Nguồn, tên Hắc Hoàng Đế đã tỉnh dậy, cơ thể của hắn lúc này có vô số những v·ết t·hương, hắn bước loạng choạng từng bước đi ra khỏi Thung Lũng Tuyết và hướng về Cung Điện Bóng Tối, nơi có cơ thể thật sự của hắn đang được cất giữ...