Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 7: Thung Lũng Tuyết




Chương 7: Thung Lũng Tuyết

Còn Lạc Thiên thì mặt mày méo xệch, chàng hắc xì liên tục từ nãy đến giờ với cái thời tiết lạnh cóng này. Điều chàng ước bây giờ là có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt, vì nếu ở lâu thì có lẽ chàng sẽ c·hết cóng mất thôi.

- Này Lạc Thiên! Xuống đây đi! - Vân Nhi ở dưới cánh đồng tuyết hét lớn.

Lạc Thiên nhăn mặt vì sợ lạnh, thế nhưng vì thấy Vân Nhi vui quá nên chàng cũng cắn răng phi xuống với nàng ấy. Và rồi vừa xuống tới thì là một cảm giác thật là tê tái khi chìm trong đống tuyết trắng.

Hai cái môi Lạc Thiên lúc này đỏ rực, răng hàm giật cạch cạch liên hồi, chàng đứng trên đống tuyết khoang tay co ro thảm thương hết nói.

Vân Nhi thấy vậy thì cười khúc khích, nàng lấy nấm tuyết vo lại thành một quả cầu tuyết rồi ném vào thẳng mặt Lạc Thiên.

Lạc Thiên ăn nguyên một quả cầu tuyết vào đầu, chàng quay qua nhìn thì còn thấy Vân Nhi cười sảng khoái thè lưỡi nói:

- Tướng công ngốc! Cho chàng c·hết cóng ở đây luôn, há há.

Đầu Lạc Thiên b·ốc k·hói, chàng tức giận rồi vo tuyết ném lại Vân Nhi, thế nhưng nàng ấy đã né được và còn ném lại một quả thẳng mặt Lạc Thiên rồi bỏ chạy. Khỏi phải nói, Lạc Thiên lúc này soi máu, chàng gom tuyết hai tay hai quả rượt theo Vân Nhi để trả thù.

Thế nhưng với ưu thế địa hình, số lượng Lạc Thiên ném trúng Vân Nhi thì ít mà ăn tuyết ngược lại thì nhiều, kết quả là bị ném cho tơi tả không còn gì thảm hơn.

Rồi cả hai đuổi bắt nhau đến khi mặt trời sắp xuống núi mới chịu dừng lại. Lạc Thiên ôm theo cục tức cùng bộ dạng thê thảm đi cùng Vân Nhi trên con đường làng phủ đầy tuyết rơi.

Những tia nắng đỏ óng ánh chiếu xuyên qua lớp mái ngói trắng xóa, khung cảnh hoàng hôn trên đây thật sự khiến con người ta xao xuyến.

Bỗng hai người họ nhìn thấy có vài đứa nhỏ chạy lon ton ngoài đường chơi đùa với nhau, chúng ngân nga bốn câu thơ lục bát:

"Phu thê nghiên nước khuynh thành

Nguyệt thần chí tôn chẳng đành xa nhau

Làm cho suối chảy lên cao

Dòng nước xanh biếc thanh tao đất trời."

Nghe xong hai người ngơ ngác nhìn nhau, cảm thấy hiếu kỳ, cả hai chạy đến hỏi một vị đại thẩm đang cuốc tuyết trước một căn nhà gần đó:



- Thẩm thẩm! Cho cháu hỏi mấy đứa nhóc kia hát mấy câu thơ kia có nghĩa là gì vậy ạ? - Vân Nhi hỏi.

Vị đại thẩm ngưng cuốc quay sang đáp:

- À, đó là truyền thuyết của Thung Lũng Tuyết này, hai đứa từ bên ngoài vào à, nếu muốn nghe câu chuyện đó thì vào trong vừa uống trà ta vừa kể cho.

Nghe xong Vân Nhi mừng rỡ, nàng tươi cười đáp:

- Ui thế thì quý hóa, bọn cháu xin phép làm phiền ạ.

Rồi cả hai được mời vào trong nhà, nhà đại thẩm là một ngôi nhà tường đất, mái ngói khá nhỏ xinh, phía trước có khoảng sân rộng tròng vài loại cây nhưng đã bị tuyết bao phủ.

Vào trong nhà, đại thẩm mời cả hai ngồi ở một cái bàn tròn ở giữa gian phòng khách. Rốt hai chén trà nóng mới cả hai rồi đại thẩm nói:

- Cậu này sao trùm mặt kín mít vậy, còn cô nương đi ở đây mà ăn mặc phong phanh thế không lạnh à?

Trong lúc Lạc Thiên đang không biết phải nói sao thì Vân Nhi đá chân chàng rồi liếc mắt nói:

- Vào nhà thì cỡi mũ trùm ra chứ! Tháo mặt nạ nữa - rồi nàng quay qua cười tươi với đại thẩm - hì hì, số là chàng ấy sợ lạnh nên trùm kín vậy, còn cháu ở xứ lạnh quen rồi nên không mặc áo ấm cũng không vấn đề gì ạ!

Vân Nhi vừa nói xong thì Lạc Thiên cũng vừa tháo mặt nạ và cởi mũ trùm đầu xuống. Vừa nhìn vào khuôn mặt của Lạc Thiên thì đại thẩm đã suýt xoa:

- Ui trời, đúng là nam thanh nữ tú, xứng đôi vừa lứa quá trời. Sao hả, hai đứa có phải là phu thê không?

- Không giấu gì thẩm, bọn cháu mới thành hôn mấy ngày trước! - Vân Nhi gãi đầu cười bẽn lẽn.

- Ui trời, chúc mừng, chúc mừng. Nếu không chê thì tối nay hai đứa ở lại đây, ta đãi cho một bữa coi như mừng tân hôn - đại thẳm vui vẻ nói.

Vân Nhi lại mừng ra mặt, nàng chấp tay đáp:

- Vậy thì còn gì bằng ạ, bọn cháu xin đa tạ đại thẩm.

- Ùm, mà nãy hai đứa hỏi về mấy câu thơ lục bát của đám trẻ đúng không?



- Vâng ạ, đại thẩm nói đó là truyền thuyết của Thung lũng Tuyết này, rốt cuộc câu chuyện đó là gì ạ - Vân Nhi tò mò.

Đại thẩm với tay hớp một ngụm trà rồi nói:

- Từ xa xưa, nơi đây có một dòng suối chảy từ trên đồi cao xuống tới cuối làng, nước của con suối đó có thể hồi sinh n·gười c·hết, người ta gọi suối đó là Suối Nguồn, còn ngọn đồi có nước hồi sinh chảy ra là đồi Phục Sinh.

- Rồi một hôm Công chúa Nguyệt Thần biết tin về con suối này, cô đã mang thân sát Hoàng tử Chí Tôn đến để hồi sinh người tình. Khi Công chúa đặt Hoàng tử xuống suối, người đã sống dậy, sau đó họ sống với nhau đến đầu bạc răng long.

- Để lưu giữ chuyện tình đẹp ây, người dân trong thung lũng đã truyền tai nhau bốn câu lục bát:

"Phu thê nghiên nước khuynh thành

Nguyệt thần chí tôn chẳng đành xa nhau

Làm cho suối chảy lên cao

Dòng nước xanh biếc thanh tao đất trời."

Nghe xong thì Vân Nhi gật gù:

- Ra là vậy, đúng là một chuyện tình đáng ngưỡng mộ.

Nhưng rồi đại thẩm thở dài:

- Dù vậy, con Suối Nguồn từ lâu đã không thể hồi sinh n·gười c·hết!

- Sao vậy đại thẩm? - Vân Nhi ngạc nhiên.

- Chuyện là một ngàn năm trước, có một trận t·hiên t·ai chấn động xảy ra, đất đá s·ạt l·ở làm cho dòng suối không còn chảy qua đỉnh đồi Phục Sinh nữa. Dân làng cũng chẳng biết vì sao, kể từ khi dòng suối chảy lệch khỏi đồi, nước từ con suối là mất đi quyền năng của nó.

- Ra vậy, thế mà cháu cứ tưởng là bây giờ còn có thể hồi sinh n·gười c·hết - Vân Nhi vuốt cằm gật gù.

Đại thẩm thở dài rồi nói:



- Đó là một câu chuyện buồn, mà thôi, âu cũng là luân hồi tạo hóa, sinh lão bệnh tử vốn nên thuận theo tự nhiên...

***

Tối đó cả hai được đại thẩm đãi mấy món thịnh soạn, ngồi ăn uống hả hê xong thì đại thẩm cấp cho cả hai một căn phòng nhỏ có cửa sổ nhìn ra trời sao.

Khi Lạc Thiên đi rửa mặt xong, vừa vào phòng thì thấy Vân Nhi đang ngồi bên khung cửa sổ, mắt mơ màng hướng về những vì sao.

Thấy vậy thì Lạc Thiên đi đến ngồi kế bên nàng và nói:

- Sao mà ngồi thơ thẩn vậy nương tử?

Vân Nhi đang suy tư thì giọng nói của làm nàng thoáng giật mình, nhưng rất nhanh nàng đã bình tĩnh lại và đáp:

- Th·iếp đang suy nghĩ chuyện lúc chiều, những lời đại thẩm nói về sinh lão bệnh tử, về luân hồi tạo hóa.

- Mấy cái đó là lẽ thường tình, có gì mà phải suy nghĩ? - Lạc Thiên thắc mắc.

Bỗng Vân Nhi tựa đầu vào vai Lạc Thiên rồi nàng thì thầm:

- Ngày dài tháng rộng phía trước, nếu chẳng may có một ngày th·iếp c·hết đi thì chàng có tìm cách hồi sinh th·iếp không?

Lạc Thiên hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này, trước đây chàng chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì trước đây chàng chỉ có một mình, người thân duy nhất là những người ở Trúc Lâm. Thế nhưng bọn họ chưa từng gặp nguy hiểm đến mức chàng phải nghĩ tới việc c·ái c·hết sẽ đến với họ.

Còn giờ đây chàng đã có thêm Vân Nhi, đúng như lời sư phụ chàng đã từng nói, trên con đường loạn lạc của chàng, không thể nào tránh khỏi những binh đao. Một ngày mà bá nghiệp chưa thành thì ngày đó phu thê chàng chưa thể an toàn giữa chốn tranh đấu này được.

Và rồi khi đứng giữa chiến trường, không gì là đảm bảo cho việc cả hai sẽ toàn mạng cả, Lạc Thiên lúc này cũng tự hỏi, nếu thật sự Vân Nhi c·hết đi, chàng sẽ làm gì?

Rồi Lạc Thiên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Vân Nhi, chàng siết chặt bàn tay ấy và nói:

- Ta sẽ không để nàng c·hết! Ta hứa!

- Làm sao đảm bảo? - Vân Nhi cúi đầu nói nhỏ.

- Bởi vì nàng là thê tử của ta, chỉ vậy thôi! - một lời Lạc Thiên nói ra nặng tựa sơn hà, ánh mắt quyết đoán nhìn về xa xăm.

Vân Nhi không nói gì thêm, bởi vì nàng biết không có gì là chắc chắn cả và con đường mình đã chọn thì phải bước đi. Thế nhưng một ngày còn có nhau thì chắc chắn một ngày còn niềm vui và hạnh phúc, chỉ cần cả hai đồng lòng mọi trắc trở đều sẽ vượt qua...