Chương 6: Mục Tiêu Của Cửu Long Bang
Lạc Thiên suy nghĩ một chốc, chàng đưa cánh tay ra và nói:
- Đặt lên mặt trên của bàn tay đi, như vậy sẽ trông ngầu hơn.
- Thiệt tình! Ngầu làm gì không biết - Vân Nhi liếc mắt rồi nói tiếp - rồi giờ chàng hãy chọn màu đi.
- Còn hỏi nữa, tất nhiên là màu vàng rồi, không hiểu phu quân của mình gì hết trơn á - Lạc Thiên không biết từ bao giờ mà chàng cứ thích chọc cho Vân Nhi cộc lên.
Cái môi Vân Nhi lúc này đã giật giật rồi nhưng mà nàng chỉ đưa ánh mắt sắc lẹm về phía Lạc Thiên chứ không nói gì thêm.
Sau đó Vân Nhi với tay lấy con dấu màu vàng, rồi nàng cầm cánh tay phải của Lạc Thiên lên và đặt con dấu vào mặt trên của bàn tay.
Vân Nhi bắt đầu vận khí vào con dấu, nó phát ra ánh sáng màu vàng ở dưới đáy. Rất nhanh đã hoàn thành, Vân Nhi lấy con dấu ra, một dấu ấn màu vàng đã hiện lên trên cánh tay Lạc Thiên, dấu ấn là hình đầu rồng có vết sẹo bên mắt trái đặc trưng, đây cũng chính là biểu tượng của Cửu Long bang.
Chàng đưa tay lên nhìn rồi tâm đắc nói:
- Úi... đẹp dữ thần!
- Th·iếp chỉ chàng cách liên lạc bằng long ấn nhé, đầu tiên hãy tập trung vận khí vào ấn, sau đó nghĩ về màu sắc ấn của người chàng muốn liên lạc và niệm chú Liên Kết Tâm Thức là sẽ kết nối được với người kia, chàng thử gọi th·iếp xem nào, ấn của th·iếp là màu trắng.
Nghe xong thì Lạc Thiên làm theo, chàng từ từ chuyển nguyên khí vào ấn khiến nó phát sáng, sau đó là nghĩ về màu trắng và niệm chú.
Ở bên này, ngực Vân Nhi phát sáng, nàng cũng niệm chú Liên Kết Tâm Thức rồi nói trong tâm thức:
- Chàng nghe th·iếp nói không?
Lúc này trong tâm thức Lạc Thiên có âm thanh của Vân Nhi phát ra, chàng đáp:
- Có! Mà giọng hơi chua nha!
Nghe xong câu đó thì cái môi Vân Nhi lại giật, nàng tắt Liên Kết Tâm Thức rồi đưa bộ mặt lạnh tanh ra sau đó liếc Lạc Thiên bằng nửa con mắt, nàng lạnh giọng:
- Cho chàng nói lại! Chua hay ngọt?
Lạc Thiên vội chạy qua vuốt vuốt cái lưng Vân Nhi rồi cười hiền hòa:
- Hề hề, ngọt, ngọt như mật vậy đó!
- Đang nghiêm túc nha, đừng có chọc cái mỏ của ta điện lên à.
- Nương tử bớt giận, tối về bù lại cho, bớt giận, bớt giận!
Sau khi lườm Lạc Thiên một cái muốn rơi tròng mắt ra ngoài thì Vân Nhi ngay lại vấn đề chính, nàng tiến lại địa đồ Đại Việt dán trên tường rồi nói:
- Cửu Long không phải là một thế lực quân sự, chúng ta hoạt động riêng lẻ từng thành viên với mục tiêu truy tìm một món Thần Binh hủy diệt có tên là Nỏ Thần của An Dương Vương.
- Tìm cái nỏ đó để làm gì? - Lạc Thiên ngạc nhiên hỏi.
- Từ xa xưa, Nỏ Thần đã là trấn quốc chi bảo, trong suốt chiều dài lịch sử của Đại Việt, Nỏ Thần luôn đi đôi với các cuộc binh biến, kể từ biến cố Thanh Long thành năm 1300, Nỏ Thần đã bị thất lạc và hiện không rõ tung tích. Sức mạnh hủy diệt của Nỏ Thần có thể biến một vùng đất trở nên bình địa chỉ trong một cái chớp mắt. Và chỉ cần có nó trong tay, chuyện bình định thiên hạ là rất dễ dàng. Hiểu không tướng công ngốc?
Lạc Thiên nghe xong thì gật gù:
- Biến cố Thăng Long thành là cái quái gì nữa?
Nói tới đây Vân Nhi cũng gãy đầu:
- Cái đó th·iếp cũng không rõ, chỉ nghe nói năm đó có một người đã dùng Nỏ Thần để biến thành Thăng Long trở thành tro bụi, và có một vị anh hùng với sức mạnh của thần đã áp chế kẻ xấu, sau đó sử dụng hiến tế Nỏ Thần để hồi sinh người dân.
- Cái nỏ bị hiến tế rồi còn đâu nữa mà giờ nàng đòi tìm?
- Sau khi hiến tế thì cái nỏ bị tách ra và trở thành mười hai Siêu Cấp Thần Binh bay đi khắp nơi. Siêu Cấp Thần Binh bao gồm tám món thuộc hàng Thần Thoại và bốn món xếp hạng Hoàng Kim. Khi chúng ta thu thập được mười hai món Thần Binh Siêu Cấp thì có thể dung hợp chúng lại và triệu hồi Nỏ Thần của An Dương Vương. Tới đây chàng có hiểu không?
Lạc Thiên dù hiểu nhưng vẫn muốn trêu Vân Nhi, chàng lắc đầu nói:
- Không!
Vân Nhi lại ôm mặt ngao ngán, nàng cau có:
- Nói chung giờ chàng cứ đi cùng th·iếp, còn mọi việc khác cứ để th·iếp lo, nhất trí không?
- Nhất trí! - Lạc Thiên giơ ngón cái lên cười tươi đáp.
Vân Nhi thở dài rồi nói:
- Đã có tung tích một món Thần Binh xuất hiện ở Lạng Sơn, sắp tới chúng ta sẽ đi xa đấy, chàng về lo mà chuẩn bị đi!
- Ta trên răng dưới rốn, cứ vầy là có thể đi rồi, không cần chuẩn bị gì thêm - Lạc Thiên cười tươi.
Cái mỏ Vân Nhi lại giật liên hồi, nàng quát:
- Chán chàng ghê luôn á, để th·iếp chuẩn bị hết luôn cho...
***
Ngày hôm sau, Lạc Thiên xuất hiện với một cái áo choàng màu đen trùm đầu, cùng một chiếc mặt nạ dày cộm có hình đầu rồng che đi toàn bộ khuôn mặt, nói chung giờ nhìn chàng cứ như đi ă·n t·rộm, không cho ai thấy mặt mũi tay chân.
Và tất nhiên tác phẩm này là của Vân Nhi, bởi khí chất và màu mắt của Lạc Thiên quá đặc trưng, nếu mà để người ngoài phát hiện con mắt chí tôn thì rất phiền phức.
Còn Vân Nhi thì vẫn vậy, vẫn hoa sen cài tóc, tuyết y thướt tha, rạng ngời sánh bước bên chàng như một nàng tiên.
Cả hai một người trắng, một người đen đi trên đường thật sự trông rất là ngộ nghĩnh, thế nhưng khi vào đến vùng núi hoang vu thì chẳng còn có ai để ý họ cả.
Hai người họ đi ba ngày ba đêm thì cũng tới Đông Lạng Sơn, sáng hôm đó, khi đứng trước một dãy núi lớn, Lạc Thiên hỏi:
- Đây là đâu vậy nương tử?
Vân Nhi lấy địa đồ ra xem thì nói:
- Đây là dãy Mẫu Sơn, vài hôm trước thuộc hạ của th·iếp phát hiện vật thể lạ ở trên đó. Bây giờ chúng ta sẽ leo l·ên đ·ỉnh dãy núi này để xem thử.
Nghe xong thì Lạc Thiên nhăn mặt:
- Cái gì? Nhìn mây trên kia kìa, xa tít tìn tịt không thấy đỉnh, leo lên tới chắc chôn luôn quá.
- Th·iếp không than mà chàng than cái gì? Đi mau! - vừa nói Vân Nhi vừa nắm tay Lạc Thiên lôi đi.
Mặc dù nói là núi, thế nhưng bọn họ cứ như là đi trong rừng sâu vậy, càng lên cao cây cối càng nhiều khiến cho ánh mặt trời càng lúc càng yếu ớt, nhiệt độ cũng càng lúc càng giảm xuống, tiếng chim kêu vượn hú cứ một lúc lại phát ra một lần, may mà họ đi hai người chứ nếu như đi một mình lên đây thì có lẽ sẽ quay đầu ngay khi vừa bước vào rừng sâu.
Với tuyệt kỹ Phi Thân Đại Pháp, một cái dậm chân bay được mấy chục thước, cả hai phi trên những cây cổ thụ đến khi qua giờ trưa thì bọn họ cũng lên được tới gần đỉnh núi.
Theo lời thuộc hạ của Vân Nhi nói thì trên đây có một thung lũng nằm ẩn hiện phía sau con đường mòn có vài bông tuyết trắng hai bên. Sau một canh giờ lục lọi trên núi thì cả hai cũng thấy được con đường mòn dẫn vào thung lũng.
Men theo con đường kia, càng vào trong thì nhiệt độ càng lạnh, tuyết cũng nhiều hơn ở hai bên đường. Đến khi cả hai đi mãi, đi mãi thì một cánh cổng như cổng trời hé ra ở cuối con đường.
Đi qua cánh cổng đó, một khung cảnh vô cùng tuyệt diệu hiện ra trước mắt cả hai. Đó là một vùng đất khác biệt hoàn toàn với bên ngoài, nơi này tuyết rơi phủ kín đường đi, phía xa xa là những ngôi nhà dân với phần mái trắng xóa vì bị phủ đầy tuyết.
Nơi đây còn có thêm một màu khác đó là màu của cây cối, thế nhưng nó cũng là một màu xanh sẫm khi mà tất cả cũng đã bị đóng băng. Khi nhìn khung cảnh trước mắt Vân Nhi xuýt xoa:
- Ui trời! Một vùng đất băng tuyết, nơi ta thuộc về đây mà.
Vừa nói Vân Nhi vừa phi thân lên cao sau đó vận khí bắn ra từ trong tay một luồn băng khí, băng khí đông lại trên không trung tạo ra một con đường băng dẫn xuống cánh đồng tuyết trắng mịn phía dưới.
Vân Nhi trượt trên con đường băng lao thẳng xuống đóng tuyết, miệng liên tục hú hét trong sự vui sướng.