Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 5: Nương Tử Bá Đạo




Chương 5: Nương Tử Bá Đạo

Lạc Thiên nhăn mặt, cằm cái xiên nướng mà ấp lực nhân đôi. Rồi Vân Nhi bước lên nói:

- Đi thôi, chúng ta sẽ đến nơi làm việc của th·iếp.

Thế là hai người lại sánh bước cùng nhau đi trên những con phố. Đi một hồi thì cả hai dừng lại ở một căn nhà gỗ màu đen khá to.

Vân Nhi lấy chìa khóa ra mở cửa rồi cả hai vào trong. Khi vào bên trong thì Vân Nhi lại dẫn Lạc Thiên đi đến một căn phòng nhỏ.

Bên trong chỉ có một cái kệ đựng mấy quyển trục. Rồi Vân Nhi bước đến một gian kệ ở ngoài cùng, nàng với tay xoay tròn một quyển trục.

Ngay sau đó có một cơ quan được vận hành, bên dưới sàn, một cánh cửa dẫn vào một mật thất từ từ mở ra.

Rồi cả hai bước xuống những bậc thang đá để vào bên trong mật thất. Khi xuống tới nơi, một căn phòng trang trọng hiện ra trước mắt cả hai.

Ở giữa là một lối đi trải thảm đỏ, hai bên là hai dãy ghế ngồi, mỗi dãy có bốn cái ghế. Phía bên trong là một bậc tam cấp, trên đó có một cái ghế gỗ chạm khắc hoa văn đầu rồng, không khác gì long ngai bằng gỗ.

Rồi cả hai bước vào trong, Vân Nhi tiến lên bậc thềm tam cấp, trong bộ tuyết y thướt tha, nàng chễm chệ ngồi lên ghế rồng.

Lạc Thiên đứng ngay phía dưới nhìn lên thì thấy thê tử của mình trang trọng quá. Chàng tự hỏi liệu nàng có phải là một bậc nữ đế nào đó hay không?

- Giới thiệu với chàng, đây là trụ sở chính của Cửu Long bang. Và ta chính là thủ lĩnh Cửu Long bang.

Vân Nhi giới thiệu một cách trịnh trọng, nhưng Lạc Thiên thì chả biết Cửu Long bang là cái gì cả nên chàng cứ đứng tròn mắt nhìn Vân Nhi. Lúc này cái môi Vân Nhi giật giật, nàng nói:

- Ụa, chàng không bất ngờ à?

- Có, nhưng mà ta không biết Cửu Long bang là cái gì! - Lạc Thiên nói.

Vân Nhi méo mặt, nàng cứ tưởng sẽ làm tướng công mình bật ngửa nhưng mà cũng tại nàng không nói rõ nên Lạc Thiên không bất ngờ cũng phải.

Sau đó nàng bước xuống và nói:

- Th·iếp vốn không phải họ Đặng, thứ th·iếp mang trong mình, là huyết mạch Trần Gia!



Lạc Thiên nghe tới đây thì mới bất ngờ, chàng ngạc nhiên nói:

- Cái gì? Ý nàng là Trần Gia sở hữu Nguyệt Nhãn?

- Đúng! Chính là Trần Gia từng đứng trên đỉnh cao quyền lực. Năm đó th·iếp mới một tuổi, cha mẹ ruột của th·iếp đã bị g·iết trong cuộc t·hảm s·át họ Trần của Hồ Quý Ly. Th·iếp may mắn được cha nuôi cứu mạng. Từ bé thì th·iếp đã theo họ Đặng để che giấu thân phận. Thế nhưng huyết mạch Trần Gia là một thứ vô cùng mãnh liệt, nó luôn thôi thúc th·iếp phải chiến đấu để thỏa mãn bản thân.

- Và rồi với một lượng chiến ý khổng lồ trong người, th·iếp đã thức tỉnh Nguyệt Nhãn từ rất sớm. Để rồi khi lớn lên trong một thời kỳ loạn lạc, nhìn thấy Đại Việt ngày một suy vong dưới ách cai trị của giặc Minh. Th·iếp đã quyết tâm thay đổi hiện thực và rồi Cửu Long bang được thành lập.

- Đây là một bang hội bao gồm chín tên t·ội p·hạm nguy hiểm nhất Đại Việt, bọn th·iếp tập hợp lại với cùng một định hướng đó là đánh đuổi giặc Minh, mở ra một triều đại mới, một huy hoàng mới cho mảnh đất Đại Việt này.

Sau khi nghe xong câu chuyện của Vân Nhi thì Lạc Thiên nói:

- Vậy thì nàng có biết ta là cái gì không?

Vân Nhi cười khẩy một cái rồi quay qua nói:

- Sao mà không biết, đôi mắt màu vàng, hoàng y phấp phới, ngạo khí ngất trời, liếc nhìn một cái là th·iếp đã biết chàng sở hữu con mắt chí tôn. Th·iếp chọn chàng là vì nó chứ không phải tại cá mã tuấn tú của chàng đâu nhá.

Vừa nói Vân Nhi vừa ký đầu Lạc Thiên một cái thật mạnh khiến chàng ôm đầu kêu la:

- Ui da... ta cố tình không hiện hoa văn của đồng từ ra thế mà nàng vẫn biết à?

Vân Nhi ôn tồn đáp:

- Với những người sở hữu nhãn lực thì kiến thức về những con mắt khác là điều phải nằm lòng, để khi chiến đấu chỉ cần nhìn sơ qua là biết đối phương có khả năng gì từ đó đưa ra phương án tác chiến hiệu quả.

Nghe Vân Nhi nói xong thì Lạc Thiên quay qua, chàng khoanh tay hiên ngang nói:

- Nếu nàng đã nói như vậy thì chắc hẳn nàng cũng biết được rồi đây ta sẽ trở thành thứ gì, chỉ cần nàng chịu phò tá ta, nhất định giang sơn này sẽ đổi chủ.

Thấy vậy thì Vân Nhi liền quay qua lạnh giọng:

- Quỳ xuống!



Vừa nói nàng vừa đi lên ghế rồng ngồi, gương mặt dễ thương lúc này đã chuyển sang lạnh như băng.

Lạc Thiên thấy vậy thì méo mặt, chàng biết mình đã lỡ lời và làm Vân Nhi giận, chàng vội quỳ xuống và khoanh tay lại.

Khi Lạc Thiên đã vào vị trí thì Vân Nhi lại sổ giọng:

- Ta nói cho chàng biết, dù mai này chàng có là cửu ngũ chí tôn hay là đế vương, là thần, là thánh đi chăng nữa, thì chàng vẫn là tướng công của ta, ta nói thì chàng phải nghe, có hiểu không?

Lạc Thiên mếu máo nói nhỏ:

- Dạ hiểu ạ!

- Nói lại! Ai phò tá ai?

- Ta sẽ phò tá nương tử bước lên ngôi đế ạ!

Nhìn thấy cái bộ dạng ngoan ngoãn như mèo con lúc này của Lạc Thiên, Vân Nhi cười khúc khích rồi nói:

- Giỏi! Tối về sẽ thưởng thêm cho nè! - vừa nói nàng vừa nháy mắt trao cho Lạc Thiên một nụ hôn gió.

Lạc Thiên nhìn thấy cái nháy mắt của Vân Nhi thì tim như muốn rụng rời, chàng đón lấy nụ hôn gió rồi lăn đùng ra co giật dưới sàn:

- A... ta bị trúng bùa mê mất rồi!

Vân Nhi thấy vậy thì phì cười, rồi nàng bước xuống đỡ Lạc Thiên dậy. Khuôn mặt hiền dịu đã quay trở lại, nàng đưa bàn tay ngọc ngà lên ngực Lạc Thiên rồi sau đó một thanh âm mềm mại phát ra từ đôi môi đỏ thắm ấy:

- Nói đùa vậy thôi chứ chàng là tướng công của ta, đã cùng đi trên một chuyến thuyền thì sau này hào quang đoạt được ta không trao cho chàng thì trao cho ai?

Nghe thấy vậy thì Lạc Thiên choàng tay qua vai Vân Nhi kéo nàng vào lòng mình:

- Có lời này của Vân Nhi, ta tin ngày sau thiên hạ sẽ là của ta.

Vừa nói Lạc Thiên vừa cười ha hả rồi phát ra hoàng khí dữ dội, một cơn gió lớn nổi lên, Vân Nhi cảm thấy một áp lực kinh khủng kh·iếp đang đè nén mình. Nàng vội vàng đấm một phát vào ngực Lạc Thiên cho chàng tỉnh ra:



- Tướng công ngốc! Làm gì mà phát khí dữ vậy?

Lúc này Lạc Thiên mới ngừng phát khí, nhận ra mình hơi lố, chàng cười gượng:

- Hì hì, tại ta hơi phấn khích đó mà.

Vân Nhi hừ một tiếng rồi nói:

- Sự chưa thành mà phấn khích cái gì? Qua đây th·iếp nói cái này.

Sau đó Vân Nhi dẫn Lạc Thiên đến một căn phòng nữa nằm phía sau chiếc ghế rồng. Căn phòng này có một cái bàn, trên bàn là những con dấu với đủ các màu sắc xanh, đỏ, tím, vàng, lục, lam, chàm, tím...

Rồi khi đến trước bàn thì Vân Nhi nói:

- Từ giờ chàng sẽ là thành viên thứ mười của Cửu Long bang, biệt hiệu của chành là Thập Long.

- Người càng vô sau thì số càng lớn à, vậy nàng là nhất long nhỉ? - Lạc Thiên hỏi.

- Thông minh! Tối về sẽ bồi bổ thêm! - Vân Nhi nháy mắt nói.

Lạc Thiên méo mặt không biết bồi bổ gì mà phải tối mới làm được. Rồi chàng chỉ tay vào mấy con dấu:

- Còn mấy thứ này là gì?

- Đây là dấu rồng, dùng để khắc dấu ấn rồng thiêng lên da, nhờ vào long ấn ta có thể nhận diện những người trong bang và liên lạc tâm thức với nhau cũng qua ấn này.

Lạc Thiên nghe xong thì trầm trồ:

- Thần kỳ vây? Mà ấn của nàng đâu sao ta không thấy!

Nói tới đây thì Vân Nhi đỏ mặt, nàng hơi cáu gắt:

- Đáng ghét! Hôm qua cho chàng thấy hết rồi còn gì?

- Lúc đó đèn mờ mờ có nhìn rõ cái gì đâu - Lạc Thiên bĩu môi.

Vân Nhi lại ôm mặt thở dài ngao ngán, rồi nàng bực bội nói:

- Thiệt tình luôn á! Tối về đi cho coi lại! Giờ chàng muốn ấn của mình đặt ở đâu trên cơ thể nè?