Chương 4: Nụ Hôn Nồng Nàn
Rồi bất giác Lạc Thiên nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Vân nhi, chàng tựa đầu vào vai nàng rồi thì thầm:
- Nàng còn giận ta không? - vừa nói Lạc Thiên vừa xoa xoa làn da mịn màng trên tay nàng ấy.
Vân Nhi ngó xuống, nhìn thấy một người nam nhi thường ngày ngạo khí ngất trời mà lúc này đứng trước cơn giận của nàng thì rón rén y như một con mèo con. Nàng cười mỉm rồi đáp:
- Hết rồi!
Nghe vậy thì Lạc Thiên cũng giảm bớt phần nào căn thẳng, chàng ấp úng:
- Vậy chuyện đó... làm như nào?
Vân Nhi thoáng ngạc nhiên, rồi sau đó lại bật cười, nàng quay qua nắm lấy hai tay Lạc Thiên đặt lên eo mình, khi Lạc Thiên ngó đầu lên thì nàng đưa ánh mắt đầy tình ý nhìn chàng, đôi môi căng mọng phát ra một thanh âm êm dịu:
- Tướng công ngốc! Cứ làm đi rồi tự khắc sẽ biết cách!
Lúc này, khi nhìn thẳng vào đôi mắt nhỏ nhắn vô cùng ướt át, những sợi tóc đen óng ả đung đưa trước trán, đôi má hồng mịn màng đang có vẻ nóng lên bởi vì khung cảnh thân mật này. Bất giác, Lạc Thiên nhóm người hôn lên đôi môi xinh xắn đang mấp mé hờ hững của Vân Nhi.
Vân Nhi thoáng giật mình, nhưng rồi cũng rất nhanh đã nhận thức được Lạc Thiên đang hôn mình. Nàng nhắm mắt lại, hai bá hồng giờ đây đã đỏ ửng, nàng khẽ run lên vì Lạc Thiên ở trên thì hôn môi, ở dưới thì một tay ôm lấy chiếc eo thon, tay còn lại vuốt ve cái rãnh lưng nhỏ nhắn của nàng.
Vân Nhi khẽ ưỡn người ra phía trước, cơ thể hai người lúc này đã dí sát vào nhau, hương thơm từ mái tóc, đôi môi và cơ thể của Vân Nhi cùng lúc lan tràn vào mũi Lạc Thiên khiến chàng càng thêm đê mê.
Đôi môi mềm mại của Vân Nhi như có một ma lực nào đó khiến chàng không thể dứt ra, hai cánh tay cũng không thể kiểm soát, một cái thì siết chặt chiếc eo thon của nàng rồi kéo tấm thân nhỏ nhắn ấy vào gần mình hơn, tay còn lại thì luồn qua mái tóc đen óng mượt xoa xoa lên tấm lưng mịn màng của Vân Nhi.
Hai người vô cùng tự nhiên và hài hòa, không có chút gì là xa lạ dù chỉ mới hôn nhau lần đầu, Vân Nhi dù có chút ngượng ngùng nhưng giờ phút này nàng như bị hôn mê vậy, nữa mơ nữa tỉnh, không còn biết chuyện gì đang diễn ra.
Thế nhưng nàng vẫn cảm nhận được hơi thở nồng ấm của Lạc Thiên đang hòa huyện vô cùng nhịp nhàng với khí tức trong người nàng, một chút sức nóng từ lòng bàn tay của Lạc Thiên cứ liên tục truyền vào tấm lưng đang co giật của nàng. Một cảm giác khó tả mà từ trước đến nay nàng chưa bao giờ trải qua, nó khiến nàng kết hợp vô cùng tự nhiên với Lạc Thiên để cùng nhau tận hưởng giây phút diệu kỳ này...
***
Sáng hôm sau, trên chiếc giường tân hôn là hai người chỉ mới gặp nhau ba ngày, thế nhưng dường như họ đã hiểu nhau hơn ngàn vạn năm trước. Và một định mệnh nào đó đã khiến kíp này họ mới có thể gặp nhau một cách tình cờ để rồi nên duyên phu thê.
Một chút ánh nắng ban mai của buổi bình minh chiếu vào ô cửa sổ làm Vân Nhi thức giấc. Nàng quay qua thì thấy mình đang nằm trong vòng tay của Lạc Thiên. Đang định hét toáng lên thì nàng chợt nhớ ra mình vừa mới thành hôn.
Rồi nàng quay qua nhắm mắt lại, bàn tay mềm mại bấc giát xoa xoa lên tấm thân vạm vỡ của Lạc Thiên. Một chút cử động của Vân Nhi làm Lạc Thiên cũng thức giấc, chàng ngó xuống thì thấy Vân Nhi đang vừa nhắm mắt vừa xoa ngực mình, chàng nói:
- Dậy sớm vậy công chúa nhỏ?
Vân Nhi vẫn nhắm mắt, thế nhưng thanh âm mềm mại trên đôi môi nàng vẫn phát ra:
- Dậy coi hoàng tử của ta còn ở đây không.
Lạc Thiên quay qua ôm Vân Nhi vào lòng rồi nói nhỏ vào tai nàng:
- Lỡ đi mất tiêu rồi sao?
- Dù cho có phải bới tung cả thiên hạ lên thì ta cũng sẽ tìm lại và cho hắn ăn roi mây.
Lạc Thiên nhớ lại trận đòn hôm qua và gương mặt lúc giận của Vân Nhi thì nhăn mặt, chàng cảm thấy ngày dài tháng rộng sắp tới có lẽ sẽ gian nan lắm. Đang suy nghĩ thì Vân Nhi hỏi:
- Nếu sau này ta kêu chàng quỳ thì chàng có quỳ nữa không?
Lạc Thiên không cần suy nghĩ, chàng ngay lập tức đáp:
- Ta vẫn sẽ quỳ.
- Chàng không sợ mất thể diện sao?
Chàng với tay vuốt ve mái tóc đen óng ả của Vân Nhi rồi nói:
- Với thê tử của mình thì cái đó có là gì? Vì nàng, cho dù ta có c·hết đi cũng đâu có xá chi.
Vân Nhi áp vào lòng Lạc Thiên mỉm cười mãn nguyện, bởi vì thời khắc này nàng biết rằng mình đã chọn đúng người.
***
Trưa ra, đang đứng ở ngoài hoa viên ngắm cảnh thì Vân Nhi xuất hiện trong bộ tuyết ý thướt tha, nàng vỗ vai Lạc Thiên và nói:
- Đi thôi tướng công!
Lạc Thiên quay qua hỏi:
- Đi đâu á nương tử?
Vân Nhi khoác tay Lạc Thiên rồi kéo đi, vừa đi nàng vừa tinh nghịch nói:
- Đi dạo phố!
Rồi hai người khoác tay nhau đi ra phố, đôi uyên ương đi đến đâu là ai nấy đều ngước nhìn đến đó bởi vì nhan sắc và khí chất của cả hai quá ngút ngàn, đi đến đâu là như tỏa hào quan đến đó. Rồi bỗng nhiên đang đi Vân Nhi quay qua hỏi Lạc Thiên:
- Công việc thường ngày của chàng là làm gì?
Lạc Thiên suy nghĩ một chốc rồi nói:
- Ta đi tìm những kẻ xấu và tiêu diệt chúng, thế nhưng ở đây không có ai xấu nên có thể nói là ta đang vô công rỗi nghề.
Nghe xong Vân Nhi phì cười:
- Vậy sao? Nếu thế thì đi với th·iếp là đúng quá rồi, th·iếp sẽ cho chàng một việc làm?
- Làm gì? - Lạc Thiên tròn mắt hỏi.
- Bí mật - Vân Nhi cười ẩn ý rồi nàng chỉ tay về hướng xa - ê, bên kia có thịt xiên nướng kìa, chàng lại mua cho th·iếp mười tám xiên đi.
- Hả? Mười tám lận á, nàng ăn kinh vậy? - Lạc Thiên há hốc mồm.
Bị nói ăn nhiều, Vân Nhi liếc mắt:
- Có mấy xiên mà nhiều gì, đi mau lên, đánh chàng nữa bây giờ.
Lạc Thiên méo mặt rồi vội chạy qua bên kia đường mua một lúc mười tám xiên thịt nướng. Đứng đợi cả buổi thì cũng nướng xong, Lạc Thiên vừa quay qua thì thấy ở bên kia, người dân bỏ chạy tán loạn dạt đi hết chỉ còn lại một đám người đứng giữa đường đang tiến đến giở trò đ·ồi b·ại với Vân Nhi.
Nhìn thấy vậy thì Lạc Thiên vội vã chạy về, thế nhưng đang chạy thì chàng dừng lại vì thấy cảnh tượng trước mắt. Một tên tiến đến đưa tay lên vuốt má Vân Nhi, thế nhưng nàng không một chút kháng cự, mặt thì lạnh như băng, lạnh đến nổi tên kia vừa chạm tay vào thì ngón tay của hắn đã từ từ đống băng cứng đơ và không rút ra được.
Băng tiếp tục lang ra toàn cánh tay hắn và đang dần nuốt chửng hắn. Tên đó hốt hoảng kêu lên:
- Con khốn! Ngươi đang làm gì vậy?
Mặt Vân Nhi vẫn lạnh toát, nàng đáp:
- Câu đó ta hỏi ngươi mới đúng, ai cho phép ngươi chạm vào người ta? Cái giá mà ngươi phải trả cho sự mạo phạm này chính là c·ái c·hết!
Vân Nhi vừa dứt lời thì toàn bộ cơ thể tên đó đã bị đóng băng. Cả đám đứng phía sau thấy vậy thì hoảng hốt:
- Gặp ma rồi! Chạy đi!
Sau câu nói thì cả đám chạy tán loạn, chẳng mấy chốc chỉ còn lại mình Vân Nhi và cái tượng băng ở đó. Lúc này Lạc Thiên cũng đi tới, chàng hỏi:
- Nàng sở hữu Thần Binh à?
Vân Nhi nghe thấy Lạc Thiên hỏi thì quay qua, khuôn mặt vừa mới đóng băng đó giờ lại chuyển qua tươi cười:
- Sao hả? Thấy th·iếp có lợi hại không? Chàng mà léng phéng á hả là th·iếp cho chàng đóng băng luôn đó nha.
Nàng ấy nói với cái vẻ tinh nghịch nhưng trong câu nói chứa đựng một lời cảnh cáo không hệ nhẹ khiến Lạc Thiên nhăn mặt, chàng đáp:
- Làm gì có chuyện đó, mà thịt của nàng nè!
Cầm lấy mười tám que xiên nướng, Vân Nhi chia cho Lạc Thiên ba cái:
- Cho chàng nè, bồi bổ đêm qua!
Lạc Thiên cầm lấy ba cái xiên nướng méo mặt nói:
- Có ba cái sao đủ?
- Chứ chàng muốn bao nhiêu?
- Bốn cái đi!
- Phiền phức thật! Nè, cho chàng năm cái luôn đó, mà tối về phải làm bù à!