Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 3: Bị Nương Tử Đánh Đòn




Chương 3: Bị Nương Tử Đánh Đòn

Lạc Thiên nghe vậy thì mừng rỡ, chàng lại đứng lên chắp tay rồi cúi đầu thật sâu:

- Nếu vậy thì con thật sự rất biết ơn, mọi sự con xin nghe theo sắp xếp của nhạc phụ ạ.

- Ùm - Đặng Tiêu Sinh gật đầu một cái rồi quay qua nói với Đặng tiểu thư - Vân Nhi, dẫn tướng công tương lai đi một vòng nhà rồi sau đó chuẩn bị cho chàng một gian phòng luôn nha con.

Nghe tới nhạc phụ nói mình là tướng công của Đặng tiểu thư thì Lạc Thiên có hơi đỏ mặt một tí, còn Vân Nhi bên kia thì vẫn bình thường, nàng ấy cười nhẹ với cha mình rồi đáp:

- Vâng ạ - sau đó Vân Nhi bước ra đưa ánh mắt ướt át về phía Lạc Thiên rồi tinh nghịch nói - đi!

Dáng hình thon thả lướt qua, hương thơm của thiếu nữ du dương, cái cử chỉ đưa đẩy đầy tình ý. Tất cả khiến Lạc Thiên chỉ biết ngẩn ngơ mà bước đi theo thân ảnh mềm mại ấy.

Ở phía sau nhà có một hồ sen lớn, nơi đó có một ngôi căn chòi gỗ nhỏ, bên trong có một cái bàn tròn đá và bốn cái ghế ngồi, không gian rất thích hợp để thưởng hoa tâm tình.

Rồi khi dẫn Lạc Thiên ra đây, Vân Nhi mới chàng ngồi, nàng nhẹ nhàng lên tiếng trước:

- Chàng tên Lạc Thiên đúng không? Ta tên là Vân Nhi!

Đôi môi căng mọng mấp mé, khi ngồi đối diện sự ngọt ngào này làm Lạc Thiên cứ bị mê mẩn một cách lạ kỳ, chàng không biết tạo hóa đã làm gì với hiền thê tương lai của chàng mà có thể tuyệt mỹ đến như vậy. Rồi sau một khắc hóa đá, Lạc Thiên trầm giọng:

- Sao nàng lại chọn ta?

Vân Nhi đan hai tay vào nhau rồi chống cằm, cái môi xinh xắn khẽ chu ra, hai mắt ướt át chớp chớp nhìn Lạc Thiên, nàng tinh nghịch nói:

- Bộ chàng không thấy bản thân chàng là một tuyệt tác hay sao?

Lạc Thiên như bị hớp hồn, chàng không biết vì sao khi đứng trước dung nhan này, chàng lại có vẻ đần ra mặt:

- Nàng... nói ta sao?

- Đúng rồi! Chàng không ý thức được dung mạo hoàn mỹ cùng khí chất ngút trời của mình à? - Vân Nhi khẽ nghiêng đầu, mái tóc ngang đung đưa trước trán, nàng hồn nhiên hỏi.



Lạc Thiên ngơ ra một khắc, chàng cứ mãi ngắm nhìn Vân Nhi nên hơi lơ đãng câu hỏi của nàng, thế nhưng rất nhanh chàng đã hiểu ý nàng nên phì cười rồi đáp:

- Không giấu gì nàng, ta suốt ngày chỉ lo luyện tập võ nghệ nên không để tâm đến việc đó cho lắm hì hì.

- Ủa, chỉ lo luyện võ rồi sao hôm nay lại có nhã hứng đi ghi danh làm rễ vậy ta?

- À ùm, nói sao nhỉ...

Lạc Thiên gãi cằm suy nghĩ một chốc, chàng vẫn không hiểu vì sao giờ phút này chàng cứ như một con mèo vậy, không thể toát ra được cái dáng vẻ ung du·ng t·hường ngày, rồi chàng nói tiếp:

- Tại ta cũng đến tuổi rồi á, nên ta nghĩ mình cần tìm một thê tử, thế là thấy nhà nàng thông báo kén rễ, và rồi sau đó là... ùm... như vậy đó! - Lạc Thiên úp mở vài chữ cuối.

- Vậy chàng... thấy ta thế nào? - Vân Nhi cười mỉm chi, ánh mắt đầy tình ý nhìn Lạc Thiên.

- Nàng á, ùm... nói ra thì ta hơi sợ...

Thấy Lạc Thiên ngập ngừng, Vân Nhi nói:

- Chàng cứ nói, không cần phải sợ!

Lạc Thiên nhìn vào mắt Vân Nhi rồi nhẹ nhàng nói như đang thì thầm:

- Ùm... thật sự ta sợ rằng nói ra thì không đủ mỹ từ để miêu tả được hết vẻ đẹp nghiên nước, nghiên thành của nàng.

Vân Nhi chăm chú nghe xong thì che miệng phì cười, nàng gật đầu tâm đắc:

- Xem ra cái mã anh tuấn này cũng dẻo miệng phếch!

- Hì hì, cũng tạm tạm thôi à - Lạc Thiên gãi đầu, cười mỉm chi, chàng lúc này cứ như muốn được người con gái này vuốt ve vậy, một cảm giác thật lạ lẫm làm chàng hơi đỏ mặt.

Rồi hai người họ ngồi tâm tình ở đó từ trưa cho đến chiều tối. Đêm đó Lạc Thiên được cấp cho một phòng ngủ nhỏ trong gian nhà bên trái. Sáng hôm sau thì mọi công tác chuẩn bị cho hôn sự của hai người họ đã xong.

Đúng giờ ngọ, Vân Nhi và Lạc Thiên tiến vào chính điện bái đường thành thân, rồi sau đó là màn tiếp đón khách khứa của Lạc Thiên cùng nhạc phụ.



Đến tối thì chàng mới được thả cho vào phòng hoa chúc, bên trong là đèn hoa đỏ thẫm thắp sáng mờ ảo, hương lá sen thoang thoảng du dương khắp phòng.

Lạc Thiên từ từ tiến lại giường, nơi đang có Vân Nhi ngồi chờ sẵn với áo đỏ tân nương, vải lụa che đầu.

Lạc Thiên ngồi xuống cạnh Vân Nhi, chàng nhẹ nhàng vén tấm vải lụa lên, vừa vén mà tay vừa run, tim đập thình thịch, lòng vẫn không tin rằng đây là hiện thực.

Khi khuôn mặt kiều diễm của Vân Nhi từ từ lộ ra, vẫn ánh mắt chan chứa hơi nước, mái tóc đong đưa, đôi môi căng mọng. Hai má trắng mịn của nàng hôm nay có chút hồng hào, hòa huyện với ánh đèn mờ ảo, một hình dung vô cùng thu hút đang hiện hữu trước mắt Lạc Thiên khiến chàng cứ nhìn nàng không chớp mắt.

Nhìn thấy ánh mắt vàng kim sâu thẳm của Lạc Thiên cứ nhìn mình không dứt, Vân Nhi đỏ mặt cúi xuống nói:

- Nhìn ít thôi, kẻo bị nhanh chán đó.

Một giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại như một tấm vải lụa của Vân Nhi phát ra khiên Lạc Thiên như lạc vào một cõi huyền ảo, chàng cũng nhẹ nhàng nói:

- Mười lăm năm sống trên đời, đây là giây phút thiêng liêng nhất cuộc đời ta.

Vân Nhi nghe xong câu nói của Lạc Thiên ban đầu thì cảm động nhưng tự nhiên cái môi nàng nó giật giật:

- Cái gì? Mười lăm năm sống trên đời? Năm nay chàng bao nhiêu tuổi?

- Mười lăm tuổi! - Lạc Thiên thản nhiên đáp.

Vân Nhi nghe xong thì trợn tròng hai mắt hét toáng lên:

- Mười Lăm Tuổi!

Rồi Vân Nhi đứng dậy rút trong chăn ra cây roi mây dài hai thước, nàng chỉ xuống sàn rồi lạnh giọng:

- Quỳ xuống đó!



Lạc Thiên vẫn chưa biết chuyện gì, thế nhưng hôm nay chàng bỗng trở nên nghe lời lạ thường, chàng bước ra sàn và quỳ xuống.

- Khoanh tay lại! - Vân Nhi mặt lạnh như băng nói.

Dù việc này không hay cho lắm, thế nhưng nhìn vào ánh mắt lạnh tanh của Vân Nhi, bất giác Lạc Thiên cảm thấy rùng mình, chàng ngoan ngoãn khoanh tay lại, cảnh tượng chẳng khác gì mẹ đang dạy con. Rồi khi Lạc Thiên đã quỳ gối, khoanh tay thì Vân Nhi sổ giọng:

- Tại sao vậy Lạc Thiên? Tại sao mới có tí tuổi đầu mà đi tìm thê tử? Chàng biết ta bao nhiêu tuổi không? Ta mười tám tuổi! Ta lớn hơn chàng ba tuổi đó Lạc Thiên! Thánh thần ơi! Tướng công của tôi mười lăm tuổi, ai đó cứu tôi! - Vân Nhi vừa nói vừa nghiến răng ken két.

Nghe tới đây thì Lạc Thiên cũng hiểu lí do Vân Nhi giận như vậy, thế rồi chàng cúi đầu nói nhỏ:

- Ta xin lỗi! Ta cứ tưởng mười lăm tuổi là đủ tuổi rồi, ai mà ngờ nàng, nàng lớn đến vậy.

Vân Nhi nghe xong thì bặm môi, nhíu mày quát:

- Tức c·hết mà! Rồi chàng ăn cái giống gì mới có mười lăm tuổi mà lớn dữ vậy?

- Ăn thịt với cá như bình thường, chẳng biết sao nó lớn vậy nữa, hic.

Nghe vậy thì Vân Nhi bước tới dơ roi mây lên và nói:

- Hôm nay ta đánh chàng ba roi, lần sau chừa nhé!

- Vâng ạ - Lạc Thiên khoang tay cúi mặt nói.

Rồi sau đó Vân Nhi đánh vào mông Lạc Thiên ba roi đau điếng. Khi đã đánh hả hê nàng quay lại giường quẳng cây roi mây qua một bên rồi hất cằm, lạnh giọng:

- Thế có biết làm chuyện phu thê không?

- Không luôn! - Lạc Thiên ngơ ngác nói.

Nghe xong thì Vân Nhi ôm mặt thở dài:

- Thiệt tình luôn, ai đó cứu tôi! - rồi nàng quay ra quát - đi lên đây chỉ cho nè.

Lạc Thiên nghe thấy vậy thì rón rén bước lên giường, nhưng không dám ngồi gần Vân Nhi, thấy vậy thì nàng liếc mắt:

- Ngồi sát vào! Ai ăn thịt chàng đâu mà sợ?

Nghe vậy thì Lạc Thiên cũng xít vô ngồi sát Vân Nhi, lúc này mùi hương của thiếu nữ nồng nàn tỏa ra khiến chàng cảm thấy người mình hơi có chút nóng rực.