Chương 35: Cảm Ơn Nương Tử
Nàng vội vàng quay lưng lại hướng mặt ra ngoài để tìm một chút không khí của sự sống.
Lạc Thiên nằm nhắm mắt tay ôm eo Vân Nhi, chàng thấy nàng cứ lăn qua lăn lại thì nói nhỏ:
- Lâu lâu mới có được cái mùi đó, hít đi cho bổ máu!
Vân Nhi nghe xong thì c·hết sặc, nàng ho hụ hụ mấy cái rồi cũng nằm yên quay mặt ra hướng khác nhắm mắt lại thả lỏng cơ thể rồi nói:
- C·hết mất!
Thấy Vân Nhi nằm im rồi thì Lạc Thiên ôm nàng chặt hơn, giọng vẫn thì thầm:
- Nương tử này!
Vân Nhi nằm trọn trong lòng Lạc Thiên, nghe chàng gọi thì nàng khẽ đáp:
- Hả!
Lạc Thiên áp mặt vào gáy Vân Nhi rồi thủ thỉ nhẹ nhàng vào tai nàng:
- Ta yêu nàng nhiều lắm!
Vân Nhi nghe xong thì đơ ra mấy giây, dù đã lấy nhau mấy tháng nhưng đây là lần đầu tiên Lạc Thiên nói yêu nàng.
Lúc này Vân Nhi chợt nhớ đến lúc ở Thung Lũng Tuyết, khi đó nàng có nói yêu Lạc Thiên, thế nhưng lời yêu đó phát ra khi chàng đ·ã c·hết.
Từ đó đến này nàng cũng chưa nói yêu Lạc Thiên lần nào và Lạc Thiên cũng chưa nói với nàng một lời yêu nào kể từ khi cả hai thành hôn.
Thế mà chẳng biết vì sao hôm nay Lạc Thiên lại nổi hứng lãng mạn như vậy, nó khiến Vân Nhi hơi bất ngờ một chốc.
Nhưng rồi rất nhanh sau đó, nàng nhận ra mình cũng nên nói một lời với Lạc Thiên cho đàng hoàng, nghĩ rồi Vân Nhi nắm lấy bàn tay của Lạc Thiên và nhẹ giọng:
- Th·iếp cũng yêu chàng!
Lạc Thiên hồi hộp chờ đợi mấy giây mà như mấy canh giờ, rồi khi nghe thấy thanh âm mềm mại ấm áp của Vân Nhi phát ra thì Lạc Thiên cảm thấy một cảm giác tê dại lan ra toàn thân.
Có lẽ hôm nay là ngày chàng cảm nhận được rõ nhất sự hạnh phúc trong tình yêu là gì.
Chàng và Vân Nhi gặp nhau, lấy nhau, ở với nhau nhanh như một cái chớp mắt, thời gian gặp gỡ vội vã như vậy thì tình yêu là thứ chưa thể có ở những ngày mới cưới.
Bọn họ ban đầu chọn ở bên nhau cũng chỉ là vì cảm mến tài năng và nhan sắc của nhau, hoàn toàn không phải lấy nhau vì yêu nhau.
Thế nhưng sau những ngày tháng bên nhau, đến hôm nay Lạc Thiên cũng cảm nhận được mình đã yêu và thương người con gái này từ lúc nào không hay.
Và cái cảm giác yêu một người và được người đó yêu lại nó cứ lân lân khó tả khiến Lạc Thiên phải nói ra lời yêu với Vân Nhi để có thể chính thức đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc sống hôn nhân của hai kẻ vội vàng nhất thế gian này.
Rồi khi nghe Vân Nhi đáp thì Lạc Thiên mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc của kẻ đang có tình yêu trong người.
Chàng vẫn áp mặt vào sau gáy Vân Nhi, giọng nói nhỏ vừa đủ cả hai cùng nghe:
- Cảm ơn nàng vì đã chọn ta, cảm ơn vì đã lấy ta, cảm ơn vì đã cho ta có cơ hội được yêu nàng, được bên nàng, được chăm sóc nàng, cảm ơn vì tất cả những gì nàng đã mang lại cho cuộc đời một kẻ lang bạt như ta, mãi mãi yêu nàng, nương tử bá đạo của ta!
Vân Nhi nằm yên nghe kỹ từng lời Lạc Thiên nói, nàng không biết tướng công mình hôm nay bị cái gì mà nói chuyện có vẻ trưởng thành phết.
Nàng kéo tay Lạc Thiên lên áp vào má mình, giọng nói dịu dàng khẽ phát ra từ đôi môi đỏ mộng:
- Biết ơn thì phải trả ơn, th·iếp đối với chàng ơn nặng như núi, thế nên hôm nay chàng phải trả ơn cho th·iếp bằng mười tám hiệp mới đủ á nha!
Lạc Thiên nghe xong thì sang chấn tâm lý, âm điệu Vân Nhi phát ra nhỏ nhẹ mà sao chàng nghe như sét đánh bên tai, mặt mày tái nhợt, khớp tay khớp chân tự nhiên cảm thấy rung rinh rụng rời như thể chẳng còn sức lực, đặt biệt là hai quả thận, cảm giác nó nhói nhói ở sau lưng kinh khủng.
- Ơn này cho thiếu vài hôm nữa trả từ từ được không nương tử? - Lạc Thiên nói mà như muốn khóc.
Vân Nhi nghe xong thì cười khúc khích, nàng nói với cái giọng lém lỉnh:
- Được, nhưng mà càng ngày nó càng dồn lại, nợ giờ đã chất như núi rồi, chàng xem xét như nào chứ th·iếp cũng đâu có cho chàng nợ hoài được!
Lạc Thiên nghe xong thì cũng bó tay với nàng nương tử bá đạo này, chàng thở dài rồi đáp:
- Được rồi, giờ dậy kiếm gì ăn cho có sức rồi ta trả nợ từ từ cho nàng, chịu không nè, nương tử yêu dấu!
Nghe thấy vậy thì Vân Nhi liền hí hửng bật dậy, nàng quay qua nhéo má Lạc Thiên một cái và âu yếm nói:
- Yêu tướng công nhất!
Nói rồi nàng tót xuống giường lon ton chạy đi tắm rửa để lại Lạc Thiên ở đây cũng chỉ biết phì cười trước dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu của Vân Nhi.
Chàng chợt nhận ra có những thứ mà Vân Nhi chỉ dành cho riêng chàng, điển hình nhất là sự dịu dàng và hồn nhiên này.
Ai mà ngờ một thủ lĩnh kiêu hùng lại lí la lí lắc như vậy chứ, bộ dạng đó chỉ có thể xuất hiện khi Vân Nhi ở riêng với Lạc Thiên mà thôi, còn lại khi có sự xuất hiện của người ngoài, lúc nào nàng cũng mặt lạnh và tránh những hành động thân mật với Lạc Thiên hết mức có thể.
Lạc Thiên cảm nhận dường như bên trong Vân Nhi là hai con người cùng tồn tại, một con người dịu dàng dành riêng cho chàng và một con người lãnh đạm dành cho công việc.
Điều đó đôi khi khiến Lạc Thiên cũng hơi khớp khi đi hành sự với Vân Nhi, bởi vì nàng trong công việc và nàng khi ở riêng với chàng hoàn toàn khác nhau.
Dẫu vậy thì Lạc Thiên cũng phải tập quen với điều đó, và có lẽ chàng cũng phải học cách để tách biệt bản thân giữa công việc và đời sống riêng tư giống như nàng ấy.
Hoặc cũng có thể là không, bởi vì chàng là chàng, còn nàng là nàng. Cả hai có thể là phu thê thế nhưng bản chất mỗi người vẫn là những cá thể tách biệt, không ai là giống ai cả...
***
- Th·iếp ra ngoài mua đồ tí, chàng tắm đi, th·iếp sẽ về sớm!
- Ơ không phải cùng đi ăn... sao?
Vân Nhi vừa tắm xong thì nói vậy rồi chẳng kịp để Lạc Thiên nói hết câu thì nàng đã đi mất để lại một mình Lạc Thiên ở lại phòng ngơ ngác.
Thấy Vân Nhi đi mất thì Lạc Thiên cũng thở dài rồi đi tắm. Vừa tắm xong thì chàng chợt nhận ra y phục của mình đã rách nát từ đời nào.
Thế là đành khoác đại một mảnh vải che sơ phần dưới rồi đi ra ngoài. Vừa ra tới thì chàng chợt thấy bông hoa sen trắng Vân Nhi thường hay cài trên đầu bị rơi ở giường.
Lạc Thiên lại nhặt nó lên xem thử, bông hoa này nhỏ và hình như có phần tươi tắn hơn hoa sen bình thường, Lạc Thiên để ý thấy nó không khô héo gì dù qua bao ngày tháng, chả biết Vân Nhi làm gì mà có thể giúp nó tươi như vậy.
Rồi bất giác chàng giơ nó lên mũi ngửi thử, Lạc Thiên nhận ra hương thơm của tóc Vân Nhi bám trên đây, mùi hương quen thuộc mà hằng ngày chàng vẫn ngửi, lúc nào nó cũng ngọt ngào và đê mê lạ thường.
Bất giác, Lạc Thiên lại ra bàn tròn ngồi, vừa ngồi chàng vừa vân vê nhìn ngắm bông hoa sen trắng, vừa nhìn mà vừa cười như một kẻ vô tri.
Rồi một lúc sau thì Vân Nhi về tới, nàng vừa mở cửa bước vào thì thấy Lạc Thiên đang cởi trần ngồi ở bàn tròn giữa phòng chống càm say sưa nhìn vào bông hoa trên tay.
Vân Nhi cầm về một giỏ đồ lớn, nàng thấy Lạc Thiên lúc này có hơi thiếu vải, dù đã chẳng còn xa lạ gì với nhau nhưng lúc này nhìn vào những múi cơ lực lưỡng cuốn hút của Lạc Thiên không khỏi khiến Vân Nhi có chút đỏ mặt.