Chương 34: Hoạn Nạn Có Nhau
Tên rùa la lên một tiếng rồi bùng phát toàn bộ năng lượng biến cơn lốc cuồn cuộn xoáy mãnh liệt hơn đàn áp những tia sét của Lạc Thiên.
Lạc Thiên lúc này không thể trụ vững trước con quái vật này, chàng buông bỏ cây chùy và phi thân về phía sau đồng thời kích hoạt Chí Tôn nhãn thi triển Thần Lực Chí Tôn.
Ngay lập tức, một vòng ma pháp màu vàng lao lên từ dưới chân tên rùa giam giữ hắn lại khiến hắn bất động và không thể di chuyển.
- Vân Nhi! - Lạc Thiên hét to ngay sau đó.
Nghe thấy vậy, Vân Nhi liền hiểu ý, nàng ngay lập tức tung ta hàng ngàn mũi lau băng nhọn hoắt bắn thẳng vào vị trí của tên rùa.
Một đòn chí tử, cơ thể tên rùa b·ị đ·âm nát bét sau đó, tất cả còn lại chỉ là máu tươi và những mảnh xương trắng vụn vỡ.
Lúc này Lạc Thiên gần như kiệt sức sau khi dồn hết nguyên khí vào chiêu cuối, chàng ngả người và rơi tự do xuống dưới.
Một bầy quạ ngay lập tức bay đến và đỡ lấy Lạc Thiên trước khi chàng tiếp đất, nguyên thể của Thạch Hưng hiện ra, chàng bế Lạc Thiên trên tay và nói:
- Làm tốt lắm nhóc con, rất xứng đáng làm phu quân của Vân Nhi.
Lạc Thiên mỉm cười nhìn Thạch thúc rồi đáp:
- Còn phải nói, hè hè!
Ở bên này Vân Nhi nhanh chống chạy lại phía tên rùa và tiến hành hủy bỏ khế ước Thần Binh để đoạt lấy cây Kiếm Phong Thần.
Loay hoay một chốc thì cũng xong, nàng cất bảo kiếm vào Tùi Thần Kỳ rồi đi qua phía Linh Thảo và Tiểu Dao giải trừ tường băng giúp cho họ ra ngoài.
Lúc này nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn trước mắt, những kẻ thù không thấy đâu, xung quanh chỉ toàn là người quen, Linh Thảo trầm trồ nhìn Vân Nhi hỏi:
- Các người... đã tiêu diệt thần rùa rồi sao?
- Phải, ba cái đồ quỷ này sao làm khó được bọn tôi! - Vân Nhi tươi cười đáp.
Linh Thảo lúc này không khỏi chấn động trong lòng, nàng tự hỏi mấy người này rốt cuộc là ai mà lại khủng bố đến như vậy, diệt sạch thần rùa và đám thuộc hạ của hắn chỉ trong một ngày, chuyện này làm sao có thể tin được chứ!
Còn Tiểu Dao thì ngay lập tức chạy ra chỗ Thạch Hưng, nàng lúc này vui mừng khi thấy chàng còn sống sót và càng vui mừng hơn khi cái bọn giả thần giả quỷ ở đây đã bị tiêu diệt hoàn toàn, từ nay người dân ở đây sẽ không phải chịu sự áp bức của bọn chúng nữa.
Thạch Hưng thấy Tiểu Dao chạy đến thì quẳng Lạc Thiên sang một bên, chàng nhanh chóng đến ăn mừng cùng nàng ấy.
Lạc Thiên lúc này đau đớn toàn thân mà còn bị quẳng đi một cách không thương tiếc, chàng méo mặt rồi cố gắng lết thân đứng lên.
Lúc này Vân Nhi quay qua thì thấy tên tướng công của mình lúc này đã thân tàn ma dại, nàng vội chạy đến đỡ Lạc Thiên lên rồi nhẹ giọng hỏi:
- Có đi được không?
Lạc Thiên lúc này nhờ Vân Nhi dìu thì mới đứng lên nổi, chàng nghe nàng ấy hỏi thì quay qua mặt nhăn nhó lắc đầu tỏ ý không đi được.
Vân Nhi lúc này liếc mắt nhìn Lạc Thiên đầy nghi ngờ, nàng chẳng biết là chàng đang nhõng nhẽo hay đang nói thật nữa.
Nhưng rồi Vân Nhi càng liếc thì mặt Lạc Thiên càng nhăn như khỉ, đến nước này nàng cũng chịu thua tên tướng công thối này.
Nàng quay qua kéo một phát cõng Lạc Thiên lên lưng một cách dứt khoát không động tác thừa.
Dù cơ thể Lạc Thiên to hơn Vân Nhi, thế nhưng nàng vẫn cõng chàng trên lưng và đi một cách nhẹ nhàng như thể đang cõng một đứa con nít khiến tất cả những người xung quanh trầm trồ không thôi.
Ngay cả Lạc Thiên cũng ngơ ngác đến ngạc nhiên trước sức mạnh của thê tử mình. Dẫu vậy, khi vừa được Vân Nhi cõng lên thì chàng liền ôm cổ nàng cứng ngắc.
Áp vào bờ vai thơm tho mềm mại của Vân Nhi mặt Lạc Thiên nở ra như lên chín tầng mây khiến ai nấy nhìn vào cũng tưởng mẹ đang cõng con vậy.
Vân Nhi lúc này cũng hết cách, nàng thở dài nghĩ thầm: "Tên tướng công này đúng là nhõng nhẽo hết phần thiên hạ mà!"
Rồi Vân Nhi ngước lên nhìn trời, thấy trăng cũng lên tới đỉnh đầu, bọn họ lúc này chỉ còn lại ba canh giờ để rời khỏi đây, nàng quay qua hô to:
- Rút thôi mọi người, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu!
Nghe thấy vậy thì cả bọn cũng đồng loạt rời khỏi đó.
Sau mấy canh giờ di chuyển thì cả bọn cũng ra khỏi thung lũng, đứng trước con đường đất bên ngoài thung lũng, Linh Thảo nói lời chia tay mọi người:
- Tới đây thì cũng phải từ biệt rồi, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ trong sốt ngày hôm nay, có dịp hãy đến Trường Yên chơi nhé!
Lúc này Lạc Thiên đã kiệt sức mà ngủ th·iếp đi, Vân Nhi và Thạch Hưng nghe Linh Thảo nói xong thì tươi cười đáp:
- Tôi và tướng công nhất định sẽ đến đó trong tương lai!
- Ta cũng sẽ đến, lúc đó nhờ cô dẫn bọn này đi tham quan nha!
- Nhất định rồi! Thôi tôi đi nhé!
Nói rồi Linh Thảo cũng quay lưng bước đi, đến đây thì Thạch Hưng cùng Tiểu Dao cũng từ biệt, nắm tay Tiểu Dao, Thạch Hưng bước lên nói với Vân Nhi:
- Thôi bọn thúc cũng đi đây, hai đứa về cẩn thận nha.
Vân Nhi lúc này cũng tươi cười đáp:
- Thúc và đại thẩm bảo trọng, con chờ tin vui của hai người!
Tiểu Dao nghe Vân Nhi gọi là thẫm thì đỏ mặt, bẽn lẽn cúi đầu, thấy vậy thì Thạch Hưng cười lớn rồi đáp:
- Ha ha, sẽ sớm thôi!
Nói rồi ông ấy và Tiểu Dao quay lưng bước đi để lại đây Vân Nhi lủi thủi cổng Lạc Thiên đi tìm chỗ nào đó để trọ lại qua đêm.
Đi đến gần sáng thì Vân Nhi đến một thành lớn có tên là Ô Long thành, thành này nằm ở giữa địa phận Tuyên Quang và Lạng Sơn, lúc này trời cũng chưa sáng nên đi mãi vào sâu trong thành thì Vân Nhi mới tìm được một quán trọ còn mở cửa.
Vào trong thì Vân Nhi thuê một phòng với giá cao, phòng này có một cái giường lớn vừa đủ cho cả hai cùng nghĩ lại vài ngày.
Vừa vào phòng thì Vân Nhi đặt Lạc Thiên lên giường rồi pha một ít nước ấm lau mặt và các v·ết t·hương trên người chàng.
Quần áo Lạc Thiên lúc này cũng đã tả tơi, Vân Nhi định đi ra ngoài mua cho chàng bộ đồ khác nhưng mà chợt nhớ ra giờ trời còn chưa sáng.
Thế rồi nàng lại quay vào và lên giường nằm gác chân lên cái cơ thể bấy bá của Lạc Thiên mà ngủ say bí tỉ.
Cả hai hoàn toàn đuối sức, bọn họ ngủ một mạch hai ngày hai đêm sau đó.
Đến sáng hôm đó thì Lạc Thiên tỉnh lại, chàng ngó qua thì thấy Vân Nhi đang ôm chàng ngái khò khè ngủ say sưa.
Lạc Thiên áp mặt vào tóc Vân Nhi và hít một hơi thật sâu, cái mùi ba ngày chưa tắm khiến chàng suýt nữa thì n·gộ đ·ộc tắt thở c·hết queo.
Dẫu vậy, khi vừa tỉnh dậy sau cơn hoạn nạn, người đầu tiên nhìn thấy là nương tử, cái cảm giác này cứ lân lân sung sướng lạ kỳ khiến Lạc Thiên phải ngay lập tức quay qua ôm cái thân thể mấy ngày chưa tắm của nàng vào lòng.
Lúc này Lạc Thiên chợt nhận ra ý nghĩa của hai từ có nhau, có nhau không phải chỉ là chạm được vào thân thể nhau. Có nhau còn là một loại bên cạnh, dựa dẫm vào nhau những lúc khó khăn.
Khi nàng yếu mềm thì có chàng dỗ dành, khi chàng vấp ngã thì có nàng đỡ đần, phu thê có nhau nó đơn giản chỉ là như vậy, không cần chi cao xa hay lớn lao.
Rồi bất chợt cái ôm của Lạc Thiên làm Vân Nhi tỉnh giấc, nàng ngáp dài rồi ưỡn mình một cái tách ra khỏi vòng tay của Lạc Thiên.
Lạc Thiên lúc này nằm nghiêng qua chờ Vân Nhi ưỡn ẹo xong thì lại ôm nàng vào lòng và nhắm mắt lại tiếp tục cảm nhận sự sung sướng của riêng chàng trong tâm trí.
Vân Nhi lúc này cũng nhận ra Lạc Thiên đã tỉnh lại, nàng quay qua áp vào ngực chàng, đang định thả lỏng thì hít được cái mùi mấy ngày chưa tắm của Lạc Thiên, đầu óc nàng như quay cuồng không còn tỉnh táo.