Chương 36: Chủ Động
- Chàng có hơi phong phanh đó! - vừa bước vào trong Vân Nhi vừa nói.
Lạc Thiên lúc này vẫn chống càm nhìn bông hoa, nghe Vân Nhi nói thì chàng liếc mắt lên nhìn, cái bộ dạng đỏ mặt ngượng ngùng của Vân Nhi hiện lên làm chàng suýt thì không nhịn được cười, đã thấy hết mọi dáng vẻ của nhau từ lâu mà vẫn còn ngại, nương tử bá đạo của chàng đúng là khó hiểu mà!
Rồi Vân Nhi bước vào đặt giỏ đồ lên bàn, nàng lấy trong giỏ ra một con gà nướng, mười tám xiên thịt nướng, một bình rượu đào, và cuối cùng là một bộ y phục màu vàng pha những đường nét màu đen xen kẽ.
- Của chàng này, mặc vào xem có hợp không - đưa bộ hoàng y mới cho Lạc Thiên, Vân Nhi dịu dàng nói.
Thấy đồ mới, mắt Lạc Thiên sáng rực, chàng đứng lên cầm lấy bộ y phục rồi tươi cười nói:
- Chỉ có Vân Nhi là chu đáo nhất! Cảm ơn nàng!
Vừa nói chàng vừa chồm tới hôn lên má Vân Nhi một cái rồi nhanh chân chạy vào trong thay y phục.
Vân Nhi lúc này nghệt ra, hai mắt tròn chớp chớp, tay ngọc bất giác đưa lên má. Hôm nay Lạc Thiên gọi tên nàng, cảm ơn nàng, khen nàng, sáng ra còn nói lời yêu ngọt ngào, giờ lại còn hí hửng hôn má của nàng.
Nàng cảm thấy Lạc Thiên hôm nay chủ động hơn thường ngày rất nhiều. Mọi khi phải chờ nhắc hay đợi nàng chủ động trước thì chàng ấy mới làm theo.
Nàng tự hỏi không biết hôm nay cái tên tướng công thối của nàng ăn trúng cái gì mà lại trở nên mạnh dạn thể hiện tình cảm đến vậy.
Rồi khi Vân Nhi còn đang ngơ ngác thì Lạc Thiên bước ra trong bộ hoàn y mới toanh, bộ y phục ôm trọn cơ bắp cuồn cuộn cùng những mảnh vải tung bay phấp phới, vừa oai dũng vừa mềm mại đẹp mắt.
- Sao hả, xem tướng công của nàng có bảnh bao không? - Lạc Thiên xoay một vòng cho Vân Nhi xem.
Vân Nhi lúc này thấy Lạc Thiên vô cùng oai phong, nàng gật đầu cười tươi, hai má ửng hồng nhẹ nhàng đáp:
- Ùm... đẹp lắm, nó rất hợp với chàng!
Thế nhưng vừa nói xong thì bỗng nhiên Vân Nhi phát hiện Lạc Thiên hôm nay có một điểm khác lạ, nàng nhìn vào mắt Lạc Thiên rồi nói:
- Nhưng mà sao mắt của chàng... nó chuyển sang màu đen rồi?
Lạc Thiên đang hí hửng nhìn ngắm bộ y phục mới thì nghe Vân Nhi hỏi, chàng quay qua gãi đầu rồi đáp:
- Hì hì, để màu vàng cũng tốn nguyên khí đấy, tắt đi thì sẽ đỡ tốn sức hơn!
Vân Nhi nghe xong thì cau mày khó hiểu, nàng ghé sát vào mặt Lạc Thiên đưa ánh mắt dò xét nói:
- Thế trước giờ bật không tốn sức à mà bây giờ mới tắt?
- À thì... - Lạc Thiên vẫn gãi đầu, hai mắt láo lia liếc nhìn đi chỗ khác - trước đó chưa đánh nhau đến mức cạn nguyên khí như bây giờ nên ta bật thoải mái, giờ đang yếu trong người nên bật hết lên nổi nữa rồi hề hề!
Vân Nhi nghe xong thì thở dài ngao ngán, nàng ngồi xuống bày biện đồ ăn ra rồi ân cần nói:
- Vậy thì giờ ăn vô đi cho khỏe nè!
Lúc này Lạc Thiên mới nhận ra Vân Nhi có mua gà nướng và rượu đào, đó là những món Lạc Thiên thích, nhìn cái dáng vẻ chăm lo chu đáo này của Vân Nhi làm Lạc Thiên bất giác nở một nụ cười mỉm hạnh phúc.
Vân Nhi lúc này thấy Lạc Thiên cứ đứng nhìn mình mà cười, nàng cau có quay qua nói:
- Không mau qua ăn, còn đứng đó cười gì nữa?
Lạc Thiên giờ mới để ý Vân Nhi hôm nay có gì đó thiếu thiếu, chàng thốt lên:
- Ý, chờ một chút!
Vừa nói chàng vừa bước tới trước Vân Nhi, chàng lấy bông hoa sen trắng ra rồi cẩn thận cài nó lên mái tóc đen buông xõa của nàng.
Vân Nhi lúc này mới nhận ra bông hoa của nàng đã rơi ra từ lúc nào không hay, thế nhưng đó không phải là thứ nàng bận tâm, điều làm nàng bất ngờ lúc này là sự ân cần dịu dàng này của Lạc Thiên, nó khiến tim nàng đang đập mạnh hơn, hai cái má trắng mịn từ lâu đã chuyển sang đỏ ửng, cơ thể như mềm nhũn ra trước hành động quan tâm này của chàng dành cho nàng.
Lạc Thiên lúc này cũng cảm nhận được sự ngỡ ngàng kèm theo một chút bẽn lẽn của Vân Nhi, chàng rất thích nàng ấy trong dáng vẻ dễ thương này, nó vô cùng nữ tính, khác xa với vẻ mạnh mẽ thường ngày.
Rồi khi Lạc Thiên đã cài hoa lên tóc, chàng vẫn đứng đó, ngắm nhìn Vân Nhi một cách chăm chú.
Vân Nhi thì vẫn ngồi đó, khi thấy Lạc Thiên cài hoa xong mà không nói gì, nàng ngước lên đưa đôi mắt long lanh có chứa ánh lệ chớp chớp nhìn chàng như chờ đợi một thứ gì đó.
Lúc này khi nhìn thấy hai cái má đỏ ửng trên làn da trắng mịn của Vân Nhi, Lạc Thiên đưa tay lên véo nhẹ nó một cái, ánh mắt yêu thương, giọng nói khẽ vừa đủ cả hai cùng nghe:
- Nàng thật xinh đẹp, ta cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi được nhìn nàng mỗi ngày.
Vân Nhi nghe xong thì lại chấn động, đây là lần đầu tiên Lạc Thiên khen nàng xinh đẹp, dù nàng biết việc nàng xinh đẹp là không phải bàn cãi, thế nhưng khi nghe chính người mình yêu khen tặng, cảm giác lại đặc biệt vô cùng, nó khiến con tim nàng loạn nhịp, đồng tử giãn ra hết cỡ, cái miệng nhỏ há to vì bất ngờ pha lẫn một chút ngượng ngùng đỏ mặt.
Rồi sau vài giây hóa đá, Vân Nhi thoát ra khỏi cơn đê mê, nàng lấy lại bình tĩnh, kéo tay Lạc Thiên áp vào má mình, đôi mày cong trĩu xuống, hai mắt ánh lệ ngước nhìn dịu dàng, cái môi đỏ mộng mấp mé, sau đó là một thanh âm mềm mại được phát ra:
- Vậy... Lạc Thiên hãy nhìn th·iếp nhiều vào nhé!
Lạc Thiên từ nãy giờ chăm chú đứng nhìn Vân Nhi từ phía trên, chàng sắp không chịu nổi trước cái sự đáng yêu này của nàng. Dáng vẻ nương tử bá đạo đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự ngọt ngào vô bờ bến khiến Lạc Thiên tan chảy hoàn toàn khi đứng trước hình dung này.
Rồi khi nhìn thấy gương mặt đỏ chót lúc này của Vân Nhi, bất chợt Lạc Thiên khom xuống há miệng cắn nhẹ lên cái vài tai nhỏ xinh của nàng một phát sau đó thì thầm:
- Tất nhiên rồi, nhưng sẽ thích hơn nếu được nhìn nàng lúc không mặc đồ!
Cái cắn của Lạc Thiên làm Vân Nhi khẽ run, quả thực hôm nay tướng công ngố của nàng chủ động hơn rất nhiều, nó khiến nàng đi từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác, và giờ đây nàng còn bất ngờ hơn khi chàng chủ động nói lời hư hỏng với nàng nữa chứ.
Thời tới cản không kịp, Vân Nhi đẩy Lạc Thiên ra rồi với tay lấy cái đùi gà đưa lên trước mặt Lạc Thiên sau đó tươi cười nói:
- Vậy chàng ăn đi cho có sức rồi th·iếp cho chàng coi th·iếp không mặt đồ từ giờ tới chiều luôn!
Lạc Thiên thấy vậy thì mặt đần thối, hai mắt chớp chớp, cái miệng méo xẹo nhận ra mình đã nói một câu vô cùng ngu xuẩn làm ảnh hưởng tới tính mạng một cách cực kỳ nghiêm trọng.
Rồi khuôn mặt Lạc Thiên tái nhợt, chân run đến mức đứng không nổi, chàng ngồi xuống ghế, tay loạng choạng bấu mạnh vào cạnh bàn, miệng lắp bắp nói một cách khó khăn:
- À ùm... từ tà tự nhiên ta b·ị đ·au mắt quá nương tử ơi, cảm giác nghe nó nhức nhức kiểu gì ý, chắc hôm nay không nhìn được gì hết quá.
Vân Nhi thấy cái bộ sợ hãi của Lạc Thiên thì cười sặc sụa, tướng công ngốc thì vẫn là tướng công ngốc, nàng nói như vậy mà chàng ấy cũng tin rồi còn run rẩy đến mức xanh lét mặt mày, thiệt là hết nói nổi mà!