Chương 30: Đảo Trên Trời
Rồi khi Thạch Hưng cùng Tiểu Dao đến thì Vân Nhi liền nheo mắt, méo miệng nhìn thúc ấy một cách đầy nghi hoặc pha chút khó hiểu và nói:
- Gì đây Thạch thúc? Đừng có nói là...
Thạch Hưng lúc này cũng có vẻ khó nói, chàng cười cười gãy đầu bẽn lẽn rồi đáp:
- Thì... như con thấy đó, hề hề!
Vân Nhi nghe vậy thì thở dài, hai tên nam nhân vừa mới xảy ra là liền có nữ nhân đi cùng, nàng thật sự là nể bọn họ thật. Vân Nhi nhìn cái mã bẽn lẽn của Thạch thúc thì cũng hiểu chắc là gạo đã nấu thành cơm rồi.
Nàng cũng thở dài một phen, may mà tên Lạc Thiên trúng độc cần nàng đến cứu nếu không không biết hắn có như Thạch thúc không nữa.
Thấy Vân Nhi đưa cái mặt ngao ngán ra thì Thạch Hưng cũng biết con bé nghĩ gì, thế nhưng chàng đang không biết cô nương đi cùng hai đứa nó là ai, thấy vậy chàng liền đưa ánh mắt nghi ngờ qua hỏi Vân Nhi:
- Thế còn bên con, không lẽ Lạc Thiến nó...
Từ nãy đến giờ Lạc Thiên đứng nhìn cũng hiểu khá khá, thấy cái bản mặt nham nhở của Thạch thúc thì chàng liền chen ngang:
- Điện khùng, điên khùng, không phải như thúc nghĩ đâu!
- Thế thì làm sao? - Thạch Hưng liền ghé sát mặt vào Lạc Thiên gặng hỏi.
- À thì...
Chưa kịp để tên tướng công hay lắp bắp giải thích thì Vân Nhi đã nhảy vào giữa đẩy mặt hai người ra và nói:
- Cô ấy cũng muốn tiêu diệt thần rùa nên đi cùng chúng ta.
- Ồ... ra là vậy! - Thạch Hưng nghe xong thì vuốt cằm gật gù.
Linh Thảo và Tiểu Dao từ nãy đến giờ ngơ ngác nhìn nhau chả biết ba người kia làm gì mà cứ xì xầm to nhỏ ở một góc.
Rồi sau một hồi đôi co thì Vân Nhi cũng quay qua dẫn cả bọn đi ra con hẻm vắng phía sau Nhà Thông Thiên. Nàng vận khí tạo ra một lối cầu thang bằng băng nối thẳng lên tầng thượng của ngôi nhà.
Cả bọn chẳng mấy chốc đã leo lên tới nơi, hiện ra trước mắt cả bọn vẫn là đám mây trắng lơ lửng giữa khoảng trống của sân thượng.
Lúc này ai nấy đều ngơ ngác chẳng biết đây là thứ gì, thấy vậy thì Vân Nhi dậm chân phi lên đám mây, nàng đứng trên đó và nói:
- Lên đi mọi người, cái này sẽ đưa chúng ta lên trời.
Nghe xong thì cả bọn lại thêm khó hiểu, chỉ biết làm theo lời Vân Nhi nói.
Rồi khi tất cả đã ổn định vị trí trên đám mây trắng bồng bềnh thì Vân Nhi khom xuống vận khí vào nó, lúc này đám mây liền phản ứng với nguyên khí của Vân Nhi, nó từ từ nâng lên theo phương thẳng đứng.
Chẳng mấy bốc cả bọn đã thật sự lên trời, ai nấy lúc này đều trầm trồ vì sự diệu kỳ này, cảm giác được một đám mây trắng xóa nâng lên từ từ, đưa tầm mắt xuống nhìn ngắm dinh trấn, rồi ngăm sang thung lũng và ngắm cả dãy núi.
Rồi khi lên cao hơn nữa cả bọn nhìn thấy trên đầu mình lúc này có một đám mây khổng lồ tụ hội giữa không trung, nó cứ như một hòn đảo lơ lửng giữa biển trời xanh trong.
Đám mây nhỏ dưới chân cứ nâng lên, khung cảnh bên trên dần hiện rõ ra trước mắt cả bọn.
Rồi khi đám mây nhỏ dừng lại, tất cả đều há mồm kinh ngạc tột độ như không tin vào mắt mình, trước mắt cả bọn lúc này là một đồng cỏ xanh rì và rộng thênh thang như một thảo nguyên trải dài bên trên hòn đảo mây khổng lồ.
Phi thân khỏi đám mây nhỏ, bọn họ nhảy xuống mặt cỏ trên đồi thảo nguyên, cỏ trên đây ngắn nhưng lá to, nó cứ mềm mềm khiến bước chân đi qua rất êm ái.
Rồi cả bọn nhìn về phía xa xa, nơi đó hình như có một hồ nước lớn, bên bờ hồ có một cây cổ thụ cao to mộc lẻ loi giữa thảo nguyên.
Bước từng bước chậm rãi đi đến nơi hồ nước kia, cả bọn dần dần nhìn thấy những bóng người đang ở bên dưới gốc cây cổ thụ.
Rồi khi những người ở đó nhận ra sự xuất hiện của cả bọn, một tên nam nhân trẻ tuổi đứng lên, hắn mặc y phục màu đen, tay cầm một cây thương, trên lưỡi thương có hoa văn đầu chim ưng, hắn quay qua nói với tên bên cạnh:
- Có vẻ như chúng ta có vài vị khách không mời mà đến!
Tên nam nhân bên cạnh, hắn ngồi tựa đầu vào gốc cây cổ thụ, hai mắt nhắm lại tay gát sau gáy, cảm giác như đang thư giãn, hắn cũng khá trẻ tuổi, trên người mặc y phục màu nâu, trên áo có hoa văn hình gấu đen. Khi nghe tên cầm thương nói thì hắn bình thản đáp:
- Giờ tính sao đây thưa ngài Rùa?
Ở phía sau hai tên đó, một người nam nhân tuổi tầm ba mươi đang nằm ngửa dưới bãi cỏ để phơi nắng, hắn mặc y phục màu xanh lam, bên cạnh chỗ hắn nằm có một thanh kiếm dài hơn hai thước một tí, võ kiếm có hoa văn mai rùa và vài đường vân gió thổi, chạy dọc thanh kiếm còn có một luồng khí tức màu xanh lam uốn lượn lên xuống.
Khi nghe tên áo gấu đen hỏi thì hắn đáp ngắn gọn:
- Cứ g·iết là xong!
- Tuân lệnh!
Vừa nói xong thì cả hai phi thân ra tiếp đón những vị khách quý. Ở bên này, vừa thấy hai tên có Thần Binh phi ra thì Vân Nhi đẩy Linh Thảo và Tiểu Dao lui lại.
Thây cả bọn nhìn mình thì Vân Nhi khoang tay trước khực và nói với Thạch thúc và Lạc Thiên:
- Hai người hãy xông pha đi, con sẽ ở đây bảo vệ hai người này!
Hai người nam nhân nghe xong thì méo mặt, nhưng rồi cũng bước ra nghênh chiến chứ để nữ nhân phải lên thì lại chả còn đâu là chí khí nam nhi.
Rồi khi bốn tên nam nhân chạm mặt nhau thì tên cầm thương nói:
- Các ngươi là ai? Tại sao lại lên được đây? Các ngươi muốn gì?
Nghe vậy thì Thạch Hưng chỉ tay về phía hai tên đó và nói:
- Tên nào là thần rùa, bước ra đây nói chuyện với ta!
Hai tên kia nghe xong thì nhìn nhau ngơ ngác, chẳng biết tên kia là ai mà mạnh mồm đến vậy. Rồi tên áo gấu cười khẩy một cái rồi nói:
- Có vẻ như những vị khách này không thân thiện cho lắm.
- Vậy thì g·iết thôi! - tên cầm thương dứt khoát.
Sau câu nói đó thì cả hai thi triển Biến Thân Linh Thú, một tên hóa thành một con gấu đen thui cao mười tám thước, đứng bằng hai chân gầm hú vô cùng hung tợn.
Còn tên cầm thương thì hóa thành một con chim ưng to bự đầu trắng thân đen, có sải cánh tám thước kèm cái mỏ nhọn hoắt và bộ vuốt sắc nhọn dưới chân đầy c·hết chóc.
Con chim ưng bự chảng bay tới dùng cái mỏ sắc nhọn đâm vào Thạch Hưng, còn con gâu đen cao to thì đấm tới trước một phát, cái tay đen thui của con gấu liền co dãn dài ra lao về hướng Lạc Thiên.
Thạch Hưng nhanh chống biến đổi hai cánh tay thành màu đỏ gân guốc và mộc ra bộ móng c·hết chóc xông lên ứng chiến với con chim ưng.
Còn Lạc Thiên thì đứng há hốc mồm vì cái tay con gấu chả biết làm gì mà có thể dài ra như bùn dẻo vậy.
Thế nhưng chàng vẫn kịp thời phi thân tránh né cú đấm lao tới sau đó rút Chùy Sấm Sét ra tiến lên đập thẳng mặt con gấu đen.
Con gấu tay phải thu lại, tay trái dãn ra đấm thẳng vào cú nện của Lạc Thiên. Với kích thước nấm tay to tổ bố cùng lực đấm kinh người, cú đấm của con gấu dễ dàng áp đảo cú nện của Lạc Thiên và đánh chàng văng thẳng về phía sau.
Lạc Thiên dù ăn nguyên cú đấm dội ngược nhưng vẫn chưa hề hấn gì, chàng cầm chắc cây chùy kích sấm sét lao lên với tốc độ nhanh hơn cùng lực nện mạnh hơn gián một cú bổ từ trên bổ xuống hướng thẳng mặt con gấu đen.