Chương 29: Niềm Tin Và Nỗi Đau
- Lần sao còn đòi nạp th·iếp nữa không? - Vân Nhi lạnh lùng, giọng có chút tức giận kèm theo cái liếc nhìn đầy răn đe.
Lạc Thiên thì vẫn mếu máo:
- Dạ không ạ!
Lúc này nhìn thấy Lạc Thiên đau đớn khóc ròng, Vân Nhi thu hồi vẻ mặt hờn giận, nàng lấy tay Lạc Thiên ra xem cái má của chàng ra sao.
Hiện lên trước mắt Vân Nhi lúc này là những dấu răng in xâu tạo thành những vết bầm đỏ chót trên khuôn mặt góc cạnh của người tướng công thối tha.
Nàng đưa bàn tay mềm mại nhỏ bé xoa xoa lên vết cắn rồi ân cần hỏi:
- Có đau không?
Lạc Thiên nấc nhẹ một tiếng rồi thút thít đáp:
- Đau!
Vân Nhi vẫn xoa má Lạc Thiên, khóe môi nàng công lên, ánh mắt diệu dàng nhìn Lạc Thiên, giọng nói nhỏ vừa đủ cả hai cùng nghe:
- Đem nỗi đau này nhân lên mười vạn lần sẽ ra cảm giác của th·iếp khi chàng có người khác!
Câu nói của Vân Nhi như một sợi dây nhẹ nhàng luồn vào lòng ngực siết chặt trái tim của Lạc Thiên khiến chàng cảm thấy nhức nhói vô cùng tận.
Chàng chợt nhận ra mình đã vô tình làm Vân Nhi tổn thương khi đem lòng tin của nàng ra đùa giỡn.
Sở dĩ mà Vân Nhi lại luôn lo lắng khi để Lạc Thiên lộ mặt đi nhong nhong ngoài đường là vì nàng sợ mất chàng, và niềm tin của Vân Nhi nơi Lạc Thiên là chưa đủ, nó khiến nàng luôn cảm thấy bất an vì chàng.
Nhận ra mình là một kẻ tệ bạc luôn khiến Vân Nhi phải nhọc lòng, Lạc Thiên lúc này đã chẳng còn cảm thấy đau má nữa mà thay vào đó là một nỗi đau khác lớn hơn như vậy rất nhiều, nỗi đau khi nhìn người mình yêu không an tâm về mình.
Đó là một cảm giác rất khó chịu trong tình yêu mà giờ đây Lạc Thiên mới nếm trải, đặc biệt là với người nam nhân thì cảm giác đó còn khó chịu hơn gấp nhiều lần. Điều đó khiến Lạc Thiên cảm thấy mình có lỗi với Vân Nhi vô cùng.
Và những giọt nước mắt của chàng rơi vì bị Vân Nhi cắn nó thật vô nghĩa khi người đau hơn chính là Vân Nhi chứ không phải là Lạc Thiên.
Rồi khi đã nhận ra nhiều điều sau khi nghe Vân Nhi nói, Lạc Thiên một lần nữa choàng tay qua ôm lấy cơ thể mềm mại của Vân Nhi vào lòng, chàng siết chặt nàng hết mức có thể, giọng nói cũng thật tâm hết mức có thể:
- Ta xin thề sẽ không bao giờ, không bao giờ để nàng phải muộn phiền vì chuyện này thêm một lần nào nữa!
Vân Nhi nghe thấy vậy thì nở một nụ cười hạnh phúc, nàng thả lỏng cơ thể để Lạc Thiên có thể ôm mình chặt hơn.
Nàng biết chàng tướng công ngốc của mình có nhiều cái chưa tường tận, còn rất nhiều thứ chàng phải rèn luyện và sửa đổi để có thể trở thành một người trưởng thành.
Hiện giờ viêc nàng có thể làm cũng chỉ là ở bên gợi ý, đưa ra những bài học một cách tự nhiên mà không khiến chàng cảm thấy bị giáo huấn.
Thế nhưng đó cũng chỉ là những nhận thức trong suy nghĩ, biến nó trở thành hành động thực tế được hay không còn phụ thuộc vào ý chí của riêng chàng, và việc đó thì chỉ có thời gian mới trả lời được tất cả.
Dù vậy, Vân Nhi vẫn đặt trọn niềm tin vào Lạc Thiên, nàng nhẹ nhàng áp mặt vào ngực chàng, giọng nói ấm áp phát ra từ đôi môi xinh xắn:
- Th·iếp tin tướng công của th·iếp có thể làm được!
Một lời nói mang trọn niềm tin gửi gắm, nó tiếp thêm cho Lạc Thiên ngàn vạn sức mạnh, chàng tự hứa với lòng sẽ phải trở thành một người phu quân thật tốt để không phụ lòng tin nương tử đặc vào mình.
Rồi trong lúc cả hai đang ôm nhau thắm thiết bên trong căn nhà hoang thì Linh thảo từ bên ngoài bước vào.
Đập ngay vào mắt nàng là cảnh tượng đôi phu thê g·iết người c·ướp c·ủa đang mặng nòng trong vòng tay của nhau.
Lúc này Linh Thảo bối rối không biết làm sao, hai mắt chớp lia lịa, miệng lắp bắp:
- À ùm... có lẽ tôi nên đi tiếp!
Lúc này Vân Nhi và Lạc Thiên mới nhận ra hai canh giờ đã trôi qua từ lâu, vội buông tay nhau ra trong sự ngượng ngùng vì bị người ngoài nhìn thấy cảnh thân mật của bọn họ.
Rồi Lạc Thiên vội vàng lên tiếng trước khi Linh Thảo rời đi:
- Bọn tôi xong rồi, không cần đi đâu!
Linh Thảo nghe vậy thì không đi nữa, nàng quay qua thì thấy tên hạ lưu lúc này đã khỏe lại, không còn trong trạng thái thân thể nứt mẻ nữa.
Thấy thế thì nàng cũng nhẹ lòng, dù sao thì nàng và hắn cũng là bạn, nàng không muốn nhìn bạn của mình c·hết một chút nào.
Nghĩ rồi Linh Thảo nhìn cả hai và nói:
- Giờ hai người định sẽ đi tìm thần rùa sao?
Lúc này Lạc Thiên mới nhớ ra chuyện thần rùa, chàng từ sáng tới giờ toàn gặp chuyện trời ơi đất hỡi, vẫn chưa điều tra được gì.
Thế là Lạc Thiên lại quay qua Vân Nhi hỏi:
- Nàng có thông tin gì không?
Vân Nhi thì đã biết được hết mọi thứ về thần rùa, thế nhưng nàng vẫn chưa biết cô nương này là ai, quan tâm thần rùa để làm gì, rồi khi nghe cả hai người kia cùng hỏi thì nàng quay qua gật đầu với Lạc Thiên trước tỏa ý có thông tin sau đó quay qua Linh Thảo đáp:
- Chúng tôi đã biết thần rùa đang ở đâu, thế nhưng tôi muốn biết mục đích của cô là gì, chúng tôi có lý do riêng để cần tìm tên đó, tôi muốn biết việc cô đang làm liệu có ảnh hưởng đến lợi ích của chúng tôi hay không?
Linh Thảo nghe xong thì cảm thấy so với tên lưu manh này thì thê tử của hắn có vẻ tâm cơ toan tính hơn hắn rất nhiều. Dù vậy ánh mắt của cô ta khi nhìn tên lưu manh lại rất dịu dàng, thế nhưng cũng say chuyển nhanh chóng sang lãnh đạm khi nhìn qua nàng, điều đó khiến nàng cảm thấy khó hiểu, chẳng biết tên hạ lưu này làm gì mà có thể khiến cô nương xinh đẹp này dành cho hắn một thái độ đặc biệt đến vậy.
Và rồi sao một thoáng suy nghĩ thì Linh Thảo cũng đáp lời Vân Nhi:
- Tôi chỉ muốn tiêu diệt tên đó để giúp người dân ở đây thoát khỏi cảnh bị bọn thuộc hạ của hắn chèn ép, đơn giản chỉ có vậy thôi.
Vân Nhi nhìn sơ qua Linh Thảo, trên người chỉ mang một thanh kiếm bình thường, khí tức cũng bình thường, vậy mà đòi đi tìm tên rùa kia, nàng tự hỏi cô ta có ý thức được việc mình muốn làm là gì không?
Dù vậy thì mục đích của cô ta cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ, cho cô ta đi theo chắc cũng không sao, nghĩ rồi Vân Nhi đáp:
- Vậy à, thế thì chúng ta cũng có cùng kẻ thù, cô có thể đi cùng chúng tôi đến chỗ thần rùa.
Nghe thấy vậy thì Linh Thảo tươi cười đáp:
- Vậy đi tôi!
Sau đó thì cả bọn cùng nhau lên đường đến Nhà Thông Thiên, vừa đi thì Vân Nhi cũng vừa gọi tâm thức cho Thạch thúc báo về điểm gặp mặt.
Rồi khi mặt trời đã dần khuất sau những ngọn núi, lúc này đã sáu canh giờ trôi qua, cả bọn chỉ còn lại sáu canh giờ để rời khỏi đây trước khi linh hồn bị ma thuật của nơi này nuốt chửng.
Lúc này ba người Vân Nhi, Lạc Thiên và Linh Thảo đã đứng trước Tháp Thông Thiên, bọn họ đang chờ Thạch thúc đến thì sẽ tiến hành lên trời.
Và rồi sau khi đợi mòn cả cổ thì lão ấy cũng tới, thế nhưng không phải tới một mình mà đi cùng một cô nương, ánh mắt của Vân Nhi và Lạc Thiên lúc này liền hướng về người lạ mặt kia.
Cô ây mặc một bộ váy đỏ, dáng người nhỏ nhắn, gương mặt khả ái ưa nhìn dù không chút son phấn, dáng đi hơi rụt rè và có vẻ khép nép như đang không được thoải mái cho lắm.