Chương 2: Đi Kén Rễ
Ở trước cổng lớn, có một đại thúc đang ngồi ở bàn ghi danh. Rất nhiều anh tài đang xếp hàng ở đó, Lạc Thiên cũng nhanh chóng bước đến phía sau hàng để chờ tới lượt ghi danh.
Dù nhiều người nhưng quá trình tuyển chọn đầu vào rất nhanh, các anh tài cứ bước lên cho đại thúc kia xem mặt một phát, xấu thì loại ngay còn đẹp thì đọc tên rồi cũng đi mau, chẳng hỏi han gì thêm.
Và rồi sau một hồi thì cũng đến lượt Lạc Thiên lên ghi danh, vừa nhìn thấy chàng thì vị đại thúc bật ngửa trợn tròng hai mắt rồi đập bàn một cái rầm. Sau đó ông ta nhóm người đứng lên, dí sát mặt vào Lạc Thiên nhìn từ trên xuống dưới như kiểu thấy được của lạ. Rồi sau một hồi nhìn ngắm hả hê, ông ta nói:
- Ngươi đến ghi danh xem mắt?
Lạc Thiên từ nãy đến giờ biết là đại thúc này đã chấm mình rồi, thế nhưng chàng vẫn một khuôn mặt lãnh đam, không chút biến sắc để cho ông ta tùy ý nhìn ngắm, rồi khi ông ấy hỏi thì chàng nhẹ giọng đáp:
- Phải! Tôi đến ghi danh!
Ông ta nghe xong thì vuốt cầm gật gật đầu tâm đắc sau đó chỉ tay vào Lạc Thiên ra lệnh:
- Ngươi đứng ở đây chờ ta một chút, không được đi đâu hết!
Nói rồi ông ta chạy một mạch vào trong nhà, Lạc Thiên ở đây thì vẫn đứng khoang tay, khuôn mặt điềm tĩnh bởi vì chàng đã nắm chắc phần thắng trong tay. Còn những anh tài ở phía sau thì nhốn nháo.
- Có chuyện gì vậy? Hết giờ ghi danh rồi à?
- Không biết nữa, hình như là đang có chuyện gì ở phía trên ý.
Rồi bỗng nhiên có một người đứng phía sau Lạc Thiên bước ra nói to:
- Xem ra các huynh đài ở đây bít cửa hết rồi, bởi vì đã xuất hiện một nam nhân có tướng mạo xuất thần đang đứng ở đầu hàng.
Nghe xong thì cả đám lại nhốn nháo tách khỏi hàng để chen lên xem thử rốt cuộc cái người bất phàm kia ra sao.
- Cái gì? Cái gì?
- Là ai? Là ai chứ?
- Đâu? Đâu? Để tôi lên xem thử.
Lúc này Lạc Thiên vẫn đứng im ở đó, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, một dáng vẻ điềm tĩnh của kẻ có thực lực thật sự.
Và rồi trong lúc Lạc Thiên đang đứng hiên ngang thì có rất nhiều anh tài lên đến để nhìn dung mạo của chàng, và cũng không ít người đang trầm trồ:
- Tại sao lại có thể đẹp đến như thế?
- Sao tôi là nam nhân mà cũng cảm thấy có chút rung động thế này?
Rồi một người quá khích bước lên nắm cổ áo Lạc Thiên vùng vằn hỏi:
- Rốt cuộc là làm thế nào để có thể đẹp được như cậu? Làm sao? Cậu nói đi?
Lúc này Lạc Thiên với ánh mắt uy nghiêm, chàng khẽ nghiêng đầu rồi đáp:
- Ta cũng chỉ sống như người bình thường mà thôi, không làm gì đặc biệt cả!
Trong lúc cả bọn đang nháo nhàu thì không ai để ý ở bên trong cánh cửa lớn, vị đại thúc lúc nãy đã bước ra cùng với một cô nương tóc đen khoác trên người bộ tuyết y thướt tha. Vị đại thúc đó chỉ tay về phía Lạc Thiên rồi nói gì đó, sau đó cô nương kia đưa mắt nhìn về chàng.
Chỉ trong một khoảnh khắc nhìn ra, cô nương kia đã mỉm cười nhẹ gật đầu với đại thúc rồi đi vào trong. Ngay sau đó, đại thúc kia bước ra ngoài bàn và hô to:
- Ghi danh kết thúc, Đặng tiểu thư đã tìm được người trung ý, các anh tài không cần đến xem mắt nữa.
Sau đó cả bọn lại rần rần:
- Biết ngay mà! Đúng là xui tận mạng!
- Tên đẹp mã kia ở đâu ra thế nhỉ? Tức thật sự!
- Thôi bỏ đi, âu cũng tại cái số mình nó xấu trai.
Trong lúc cả bọn đi về thì Lạc Thiên vẫn đứng đó, chàng hỏi đại thúc kia:
- Đặng tiểu thư chọn ai vậy đại thúc?
Đại thúc kia khẩn trương nói:
- Thì là cậu chứ còn ai? Hỏi thừa!
Ông ta vừa nói vừa bước lên kéo Lạc Thiên vào nhà. Lạc Thiên dù đã biết trước kết quả nhưng vẫn hỏi lại cho chắc ăn, lỡ đâu người khác mà mình nhận bừa thì quê một cục.
Khi vào bên trong, Lạc Thiên nhìn thấy có một dãy sân vườn khá thoáng mát trồng đủ thứ loại hoa. Phía sau dãy sân là ba gian nhà mái ngói lớn, hai gian hai bên và một gian chính diện.
Lạc Thiên được đại thúc kia dẫn đi qua dãy sân sau đó đi thẳng vào gian nhà chính diện ở giữa. Bên trong có một cái bàn gỗ lớn, Lạc Thiên ngó vào thì thấy một người tuổi khoảng năm mươi, khuôn mặt phúc hậu, ăn mặc sang trọng đang ngồi uống trà.
Ở phía sau lưng ông là Đặng tiểu thư khoát bộ tuyết y đang đứng, cô ấy có mái tóc đen tuyền buôn xõa phía sau, phía trước có vài sợi đung đưa ngang trán.
Cô có cài một bông hoa sen trắng bên tai, đôi mi cong v·út, hai mắt như có hơi nước, vô cùng ướt át nhìn về phía Lạc Thiên đang đi vào.
Rồi khi dẫn Lạc Thiên vào trong nhà chính thì đại thúc kia cúi đầu nói với người lớn tuổi đang ngồi ở bàn:
- Thưa ông, tôi đã đưa người tiểu thư ưng ý tới rồi ạ.
Người đó nhìn Lạc Thiên rồi đứng lên cười hiền hòa:
- Thiếu hiệp ngồi đi! - vừa nói ông ta vừa đưa tay mời Lạc Thiên ngồi phía đối diện.
Lạc Thiên đang khá hồi hộp vì lần đầu ra mắt nhà nương tử, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt phúc hậu cùng nụ cười hiền hòa của người này thì chàng cũng cảm thấy thoải mái phần nào, rồi chàng cười nhẹ một cái sau đó ngồi xuống đối diện ông ta.
Trong bất giác chàng hướng mắt về phía sau, một cảm giác tê dại khi nhìn thấy một hình dung tuyệt mỹ, người con gái với ánh mắt hớp hồn, cái mũi cao hoàn mỹ, đôi môi đỏ mộng hiện lên trên làn da trắng ngà, dáng người thon thả đi kèm với những đường cong chập chùng quyến rũ.
Khỏi phải nói, "c·hết lặng" là hai từ để miêu tả Lạc Thiên lúc này. Còn Đặng tiểu thư thì hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy chàng cứ nhìn mình không chớp mắt.
Thấy vậy thì vị đại thúc tằng hắng một tiếng rõ to rồi đá mạnh vào chân Lạc Thiên khiến chàng kêu lên vì đau. Đặng tiểu thư ở bên này thấy vậy thì che miệng túm tím cười, rồi người ngồi đối diện Lạc Thiên cũng lên tiếng:
- Ta là cha của Vân Nhi, ta tên Đặng Tiêu Sinh, trước khi tổ chức hỉ sự cho hai đứa thì ta có vài câu muốn hỏi cậu được không?
Hóa ra là nhạc phục tương lại, nghe thấy vậy thì Lạc Thiên nghiêm chỉnh đáp:
- Vâng ạ, nhạc phụ, à không... đại bá cứ hỏi ạ!
Sau khi nghe Lạc Thiên lỡ lời gọi nhạc phụ thì Đặng Tiêu Sinh cười tâm đắc nói:
- Ha Ha, gọi nhạc phụ trước cho quen miệng cũng được, vài hôm nữa kiểu gì cũng thành người nhà thôi nè.
Nghe thấy vậy thì Lạc Thiên mừng rỡ đứng lên chắp tay rồi cúi đầu thật sâu nghiêm túc nói:
- Nếu ngài đã nói vậy thì con xin phép được gọi hai tiếng nhạc phụ!
Đặng Tiêu Sinh gật đầu vuốt râu rồi nói:
- Ùm, mà con tên gì, ở đâu, rồi phụ thân, phụ mẫu như nào, nói để ta biết mà sắp xếp nè.
Lạc Thiên hơi sững người, đây là lần đầu tiên có người hỏi chàng về vấn đề này, bất giác chàng hơi do dự. Thấy vậy thì Đặng Tiêu Sinh hỏi:
- Sao vậy? Con có điều chi khó nói chăng?
Sau một hồi suy nghĩ thì Lạc Thiên đáp:
- Con tên là Lý Lạc Thiên, còn về gia cảnh thì thật ra... con mồ côi từ bé, con được người trong một làng nhỏ ở chân núi Yên Tử nuôi lớn, thế nên giờ con là một kẻ lang bạc, hoàn toàn không có người thân ạ.
- Ra là vậy - Đặng Tiêu Sinh bĩu môi vuốt râu gật đầu mấy cái rồi nói tiếp - nếu vậy tới lúc làm lễ thì cứ vô bái lạy gia tiên là xong thôi, không cần phải rườm rà, mọi thứ cứ để ta làm chủ cho hai đứa, thế nào, có chịu không?