Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 28: Xin Vợ Nạp Thiếp




Chương 28: Xin Vợ Nạp Thiếp

Thạch Hưng bước qua ngồi kế Tiểu Dao, chàng choàng một tay qua vuốt ve bờ vai đang khẽ run lên của nàng, tay còn lại gắp một cái đùi gà thật to bỏ vào chén nàng, giọng nói ân cần:

- Muội ăn đi, từ nay về sau cứ đi theo ta, ta sẽ cho nàng một cuộc sống trọn vẹn, dù không cao sang gì, thế nhưng ta hứa sẽ không để muội phải thiếu thốn thứ gì.

Thạch Hưng vừa nói mà sóng mũi và khóe mắt có chút cay cay, chàng không biết vì sao mình lại thương cô gái này như vậy, có lẽ là vì hoàn cảnh của nàng, cũng có thể là chẳng vì thứ gì cả, chỉ là lòng trắc ẩn cứ thôi thúc chàng muốn cho nàng ấy thấy được sự đẹp đẽ của thế gian, giúp nàng quên đi những ngày tháng gian khó trước kia.

Tiểu Dao lúc này cũng cảm thấy thật chua xót cho số phận mình, thế nhưng điều đó không phải là thứ nàng bận tâm, mà thứ khiến nàng sửng sờ hơn hết là những lời Thạch Hưng nói, huynh ấy muốn nàng đi theo huynh ấy, còn hứa lo cho nàng một cuộc sống trọn vẹn.

Điều này có phải là một lời hỏi cưới không? Có phải nếu nàng đồng ý, thì từ nay về sau nàng sẽ là người con gái của huynh ấy? Chuyện này đến với nàng đột ngột như một giấc mơ, nàng không dám tin vào những gì đang diễn ra ở thực tại này nữa.

Lúc này Tiểu Dao ngồi trong vòng tay của Thạch Hưng, nàng ngước lên nhìn chàng, hai mắt long lanh ánh lệ, đôi môi nhợt nhạt khẽ run:

- Tại sao huynh lại lại tốt với muội như vậy?

Đây là câu hỏi mà Tiểu Dao liên tục hỏi từ lúc Thạch Hưng xuất hiện trước mặt nàng, nàng thật sự không biết vì sao mà Thạch Hưng lại đối với nàng hết mực ân cần, hết mực dịu dàng, thậm chí còn muốn nàng theo chàng để lo cho nàng một cuộc sống vẹn toàn.

Chàng tốt với nàng đến mức đã có lúc nàng tự hỏi chàng có phải là Phật sống hiện thân hay không mà có thể có tấm lòng cao cả đến như vậy.

Thạch Hưng nghe thấy câu hỏi của Tiểu Dao, chàng cũng đang tự hỏi mình như vậy và cũng đang chẳng có câu trả lời.

Lúc này Thạch Hưng chỉ biết đưa tay lên kéo đầu Tiểu Dao tựa vào đầu mình, chàng nhắm mắt lại, nói khẽ vào tai Tiểu Dao:

- Huynh không biết nữa, có lẽ là huynh đang làm theo những gì mà con tim mình mách bảo, đó là mong ước thật lòng của huynh, xin muội đừng cự tuyệt!



Tiểu Dao nghe xong thì lại một lần nữa sửng người, nàng có quyền cự tuyệt sao? Nàng được chàng cứu ra khỏi xiềng xích, chịu ơn chàng còn không hết, làm sao có thể từ chối yêu cầu nào của chàng, đừng nói là đi theo, dù cả đời này có phải c·hết vì chàng thì nàng cũng can tâm, làm sao mà dám nghĩ tới hai chữ cự tuyệt kia chứ.

Nghĩ rồi Tiểu Dao lắc đầu tỏ ý không cự tuyệt sau đó nàng áp vào lòng Thạch Hưng, giọng nói khẽ khàng như đang thì thầm:

- Mọi thứ trong cuộc đời của Tiểu Dao nguyện nghe theo Thạch Hưng ca ca sắp xếp!

Nghe xong những lời của Tiểu Dao, trong lòng Thạch Hưng bỗng rộn ràng như ngày ba mươi tết, chàng vui mừng ôm Tiểu Dao vào lòng rồi sao đó lại đẩy nàng ra, hai mắt vui sướng nhìn Tiểu Dao ân cần nói:

- Vậy giờ ăn thôi!

Tiểu Dao cũng cảm thấy trong lòng lân lân như sắp khóc đến nơi, sóng mũi cay cay, hai má ửng hồng, đầu khẽ gật rồi bẽn lẽn đáp:

- Dạ!

Sau đó cả hai vui vẻ ngồi ăn cùng nhau, bữa ăn đó có lẽ là bữa ăn hạnh phúc nhất trong đời cả hai. Với Thạch Hưng, chàng cứ nghĩ rằng ở cái tuổi xế chiều của tuổi trẻ sẽ rất khó để tìm một người có thể coi là bạn đời.

Chàng đã trải qua vô số mối tình, vui có, buồn có, thế nhưng động lại sau cuối ở những con đường tình cũng chỉ là một thân lẻ bóng.

Ai mà ngờ được một ngày đẹp trời lại có thể gặp được một người khiến chàng nguyện dành hết cuộc đời để chăm lo ở trong cái chốn thăm sơn cùng cốc này kia chứ, cuộc đời đúng là lắm điều khiến người ta không thể ngờ mà.

Còn đối với Tiểu Dao, mọi thứ với nàng cứ như một giấc mơ, giấc mơ mà có nằm mơ hai mươi năm thì nàng cũng không thể mơ được một giấc mơ nào đẹp đẻ như thế.

Nàng lúc này thầm cảm ơn ông trời, cảm ơn vì cho nàng một dũng khí cố gắng sống cho tới bây giờ để có thế được ở trong niềm hạnh phúc vô bờ bến lúc này.



Bây giờ nàng cảm thấy biết ơn vì những gì đã diễn ra, trân trọng mọi thứ mình nhận được, cảm ơn quá khứ, hiện tại, tương lai và chỉ mong rằng phút giây này còn tồn tại mãi mãi...

***

- Mà cô nương lúc nãy là ai vậy?

Sau hai canh giờ hì hục thì cũng giải độc cho Lạc Thiên xong, Vân Nhi ngồi dưới đống rơm, nàng vừa mặc y phục vào vừa hỏi Lạc Thiên.

Lạc Thiên lúc này đã giải được kịch độc nên lập tức trở lại trạng thái đỉnh cao, chàng ngồi cạnh Vân Nhi, vừa chỉnh trang y phục vừa bình thản nói:

- Là vợ hai!

- Gì? Nghe không rõ! - Vân Nhi nhếch mép, nghiêng đầu vểnh tai lên để nghe kỹ hơn lời Lạc Thiên mới nói.

Lạc Thiên lúc này mặt vô cùng láo cá, ghé sát vào tai Vân Nhi nói nhỏ:

- Ta muốn nạp th·iếp, nàng có chịu không?

Nghe xong thì Vân Nhi lùng bùng lỗ tai, mới vừa cứu tên tướng công thối này sống giờ lại muốn g·iết cho hắn c·hết quách đi cho rồi.

- Không!

Vân Nhi quay đi chỗ khác, khoanh tay trước ngực, chu mỏ, phồng má y như con nít giận lẫy vậy.



Lạc Thiên tròn mắt nhìn Vân Nhi, cứ tưởng nàng sẽ tức giận khi nghe chàng muốn nạp th·iếp, nào ngờ lại làm ra cái dáng vẻ dỗi hờn này.

Thấy vậy thì Lạc Thiên phì cười, nương tử bá đạo của chàng hôm nay biết giận lẫy rồi, hai cái má trắng mịn phồng ra trông đáng yêu hết sức, nhìn vào là chỉ muốn ôm hôn ngay mà thôi.

Nghĩ rồi là làm liền, Lạc Thiên choàng tay qua ôm lấy thân thể mềm mại của Vân Nhi từ phía sau rồi áp mặt vào cái má đang căn phòng của nàng nhẹ nhàng cạ cạ lên xuống, giọng nói vẫn cứ láo cá:

- Sao vậy? Thêm người trong nhà sẽ vui hơn mà!

Vân Nhi lúc này không phản kháng, cơ thể nàng mềm nhũn nằm trọn trong vòng tay của Lạc Thiên, thế nhưng tâm trí nàng lúc này vô cùng bực bội vì cái tên tướng công thối cố tình chọc tức nàng.

Hắn mở miệng muốn nạp th·iếp thế nhưng nàng chẳng những không cáu gắt mà còn làm bộ hờn dỗi nhẹ nhàng với hắn, ấy vậy mà còn quay qua hỏi nàng tại sao, lại còn nói như vậy sẽ vui hơn, thật là muốn c·hết mà!

Rồi khi cơn nóng giận đã lên tới đỉnh điểm, Vân Nhi quay qua há cái miệng nhỏ xinh cắn một phát thật mạnh vào cái má của Lạc Thiên.

Lạc Thiên đang phê pha với cái sự mịn màng từ làn da của Vân Nhi thì chợt cảm thấy đau điếng ở bên má trái.

Chàng cố gắng la hét thảm thương thế nhưng Vân Nhi vẫn không nhả ra, bao nhiêu sự tức giận Vân Nhi dồn hết vào cú cắn này, nàng nghiến qua nghiến lại cái má của Lạc Thiên như muốn cho nó đứt lìa khỏi mặt của tên tướng công thối này.

Và rồi sau một hồi đay nghiến, Vân Nhi cũng thả cái gò má đáng thương của Lạc Thiên ra, lúc này nguyên hàm răng in hắn trên cái mặt chàng, may mà da mặt của chàng dày nên không chảy máu, nếu không thì sẽ để lại nghiên vết sẹo hình dấu răng, lúc đó cái mặt của chàng đời này coi như bỏ.

Vân Nhi đưa tay quẹt miệng một cái, nàng ngồi đối diện Lạc Thiên đưa ánh mắt vô cùng hả hê nhìn vào cái mặt có chứa dấu răng của chàng và nói:

- Giờ thì hiểu tại sao chưa?

Lạc Thiên lúc này ngồi rớt nước mắt, tay ôm má, miệng thì mếu máo đau khổ đáp:

- Dạ hiểu rồi ạ!