Chương 27: Rụt rè
Con mãng xà khổng lồ màu đỏ lao đi trong không trung, khi chỉ còn cách Thạch Hưng tám thước, nó há cái mồm bự chảng, từ trong đó một ngọn lửa đỏ rực được nó phun ra nhắm thẳng vào Thạch Hưng bên dưới.
Ngọn lửa nóng lao tới, Thạch Hưng phân tách cơ thể thành hàng trăm con quạ đen bay dọc ngọn lửa lao đến lũ lượt dùng những chiếc mỏ nhọn đâm vào lớp vảy của con rắn.
Bất ngờ bị đám quạ đen bao vây, con rắn nhả lửa ra từ miệng cuồn cuộn bao lấy cơ thể nhằm thiêu đốt mấy con quạ đang ra sức mổ xung quanh.
Khi nhìn thấy toàn thân con rắn được bao phủ bởi lửa thì đám quạ tản ra tứ phía sau đó tụ hợp lại thành nguyên thể của Thạch Hưng.
Chàng bắt chéo hai tay, móng vuốt sắc nhọn mọc ra, Thạch Hưng phi thân một phát lao tới tung cú cào cực mạnh xé toạc ngọn lửa và đâm xuyên qua lớp vải của con rắn, giáng cho nó một vết rách chéo ở bụng khiến máu bắn ra tùm lum.
Dù bị đã thương thế nhưng con rắn vẫn còn sung sức, nó ngay lập tức quay qua cuốn lấy Thạch Hưng và siết chặt như muốn nghiền nát chàng ra thành tương.
Lúc này vừa siết, hắn ta còn vừa phun lửa tới định biến Thạch Hưng thành tương nướng.
Trước tình thế này Thạch Hưng buộc phải phân tách cơ thể thành những con quạ và bay xuống phía dưới để thoát thân.
Ngay sau khi đã ra khỏi vòng vây, Thạch Hưng lập tức hóa lại thành người vận khí vào Áo Choàng Huyết Quạ tung ra một móng vuốt khổng lồ màu đỏ từ trên cao càu xuống con rắn.
Con rắn thấy nguyên bàn tay máu bấu xuống phía mình thì vội vàng bò với tốc độ cực nhanh dưới mặt đường tránh né đồng thời phun lửa t·ấn c·ông Thạch Hưng.
Thạch Hưng vận khí phát tán một đợt sóng màu đỏ đánh tan ngọn lửa lao tới. Sao đó chàng kết ấn và niệm chú mở ra một cổng không gian trên bầu trời, từ trong cánh cổng đó, một con mắt màu đỏ có đường kính ba thước, đồng tử con mắt có màu đen và hình chữ thập.
Vừa xuất hiện thì đồng tử con mắt đảo qua mấy cái, khi đã dò tìm được vị trí con rắn, nó ngay lập tức tung ra hàng loạt sợi xích màu đỏ lao đi với tốc độ cực nhanh xuống dưới.
Con rắn lúc này không biết chuyện gì đang diễn ra, khi nhận thấy nguy hiểm đến thì đã quá muộn màng.
Những sợi huyết xích từ Huyết Nhãn bay đi như tia chớp xuống trói chặt con rắn lại và tiến hành hút lấy máu của nó.
Con rắn dù cố vùng vẫy và phun lửa bao lấy cơ thể nhưng vẫn chẳng thể khiến huyết xích hề hấn gì.
Đến khi sinh khí bị hút sắp cạn kiệt, không còn cách nào khác, con rắn buộc phải hóa lại thành hình người để thoát thân.
Thế nhưng Thạch Hưng ở bên này đã chờ sẵn, khi hắn ta vừa thu nhỏ lại thì chàng đã thủ sẵn thế lao tới tung một vuốt vào cổ họng khiến hắn ta đầu lìa khỏi xác ngay lập tức.
Trận chiến kết thúc, Thạch Hưng giải trừ Huyết Nhãn và móng vuốt. Lúc này chàng quay qua thì thấy Tiểu Dao đang lấp ló từ xa nhìn qua, ánh mắt lúc này vui mừng thấy rõ, nàng vội chạy ra ăn mừng chiến thắng của Thạch Hưng:
- Ông lợi hại quá! Rốt cuộc ông là ai? - Tiểu Dao chạy lại vừa vỗ tay ăn mừng vừa đưa ánh mắt tò mò hỏi.
Thạch Hưng thấy Tiểu Dao vui mừng như vậy thì chàng cũng vui lây, rồi khi cô ấy đến thì chàng mỉm cười nhẹ nhàng đáp:
- Ta sao? Đôi khi ta cũng không biết ta là ai, nhưng mấy đứa nhỏ hay gọi ta là Thạch thúc thúc!
- Thạch thúc sao? - Tiểu Dao ngơ ngác hỏi.
- Đúng rồi, mà Tiểu Dao năm nay bao nhiêu tuổi rồi?
Tiểu Dao có vẻ ấp úng, nàng nhẩm tính một hồi rồi đáp:
- Ùm... hình như là hai mốt, cũng có thể là hai mươi hai ạ, con cũng chả nhớ rõ nữa.
Thạch Hưng giờ mới để ý, nàng dù có vẻ hồn nhiên nhưng cơ thể đã phát triển như một người trưởng thành rồi, có thể do cuộc sống khốn khó đã khiến tâm hồn nàng nhỏ hơn số tuổi, rồi Thạch Hưng ôn tồn đáp:
- Nếu vậy thì Tiểu Dao lớn hơn mấy đứa nhỏ ở nhà ta rồi, Tiểu Dao không được gọi ta là thúc thúc đâu!
Thạch Hưng dù sao cũng còn bảnh bao chán, chẳng qua bị mấy đứa nhỏ trong bang gọi là thúc thúc riết chàng đôi khi cũng nghĩ mình già lắm, thế nhưng kỳ thực thì ngoại hình chàng chẳng khác gì một thanh niên hai lăm hai sáu tuổi cả.
Rồi khi nghe Thạch Hưng nói vậy thì Tiểu Dao đầu khẽ nghiêng hai mắt tròn xoe đáp:
- Thế gọi là gì ạ?
Thạch Hưng tiến tới, đưa tay lên vai Tiểu Dao, chàng nhìn Tiểu Dao khẽ nói:
- Gọi là Thạch Hưng ca ca!
- Thạch Hưng ca ca sao? - Tiểu Dao chớp chớp mắt hỏi.
- Phải, là Thạch Hưng ca ca, ta cũng sẽ gọi muội là Tiểu Dao muội muội, như vậy sẽ thân thiết hơn - Thạch Hưng ôn tồn nói.
Tiểu Dao có một chút sững người, thân thiết, từ này nàng từng nghe qua, cũng biết ý nghĩa của nó là gì, thế nhưng nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác đó, chưa bao giờ biết đến cái được gọi là thân thiết với một ai.
Nàng từ lúc sinh ra đã bị cha mẹ đem bán cho nhà phú hộ, buôn ba mười mấy năm cuối cùng lại rơi vào tay bọn người của Thần Rùa và phải làm thú nuôi.
Cuộc đời nàng thẩm chí một người bạn cũng chẳng có huống chi là một người thân thiết, hai từ đó nàng chưa từng nghĩ tới, mà cũng chẳng dám nghĩ tới bởi vì hoàn cảnh của nàng thì làm gì có cái quyền để ai đó yêu mến thân thiết kia chứ.
Thạch Hưng nhìn cái mặt nghệt ra của Tiểu Dao thì phì cười, chàng đưa tay lên vuốt mái tóc đen buông xõa của nàng rồi vui vẻ nói:
- Thế nào hả? Có chịu gọi ca ca không?
Cái vuốt ve nhẹ nhàng, cái giọng nói ân cần, cái ánh mắt chan chứa tình cảm, tất cả những gì người đàn ông trước mắt làm khiến đáy lòng Tiểu Dao rung động dữ dội. Và rồi sau một chốc hóa đá thì nàng cũng mỉm cười, hai má ửng hồng khẽ cúi đầu rồi nói nhỏ:
- Thạch Hưng ca ca!
Một thanh âm êm dịu phát ra, nó có sự bẽn lẽn và một chút ngượng ngùng không quen miệng. Nhìn vào cái dáng vẻ ảo não này của Tiểu Dao khiến Thạch Hưng cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, dù không chút phấn son nhưng nàng vẫn có một nét đẹp riêng, nét đẹp hồn nhiên mà chỉ nàng mới có.
Rồi Thạch Hưng nhẹ nhàng nắm tay Tiểu Dao kéo nàng đi và nói:
- Đi thôi!
Tiểu Dao đang bẽn lẽn thì bất ngờ bị kéo đi, nàng ngơ ngác quay qua hỏi Thạch Hưng:
- Ơ... đi đâu ạ?
- Đi ăn!
Thạch Hưng cười tươi đáp, nghe vậy thì Tiểu Dao cũng nhớ ra chuyện đi ăn, rồi nàng cũng từ từ bước từng bước chập chững đi theo sau Thạch Hưng.
Đến một quán ăn gần đó, cả hai vào trong gọi vài món ngon rồi ra bàn ngồi đợi món.
Đợi một hồi thì món cũng ra, ngồi nhìn những món ăn trên bàn mà ánh mắt Tiểu Dao trong có vẻ đợm buồn và rụt rè, thấy vậy thì Thạch Hưng liền hỏi:
- Sao vậy? Muội không thích những món này à?
Tiểu Dao khẽ lắc đầu, miệng mỉm cười nhẹ sau đó nhìn Thạch Hưng, giọng nói nhỏ:
- Muội... chưa bao giờ được ngồi trước nhiều món thịnh soạn như vậy, nhất thời chưa quen với cảm giác này cho lắm.
Nghe nàng nói mà lòng Thạch Hưng quặn thắt vì xót thương cho quá khứ có người con gái này, cái ăn, cái mặc, cái đi, cái đứng... chẳng có cài gì là trọn vẹn, cũng là kiếp người mà chẳng thể sống như người, nỗi đau này lớn đến mức nào chứ?
Thạch Hưng thật không dám nghĩ những năm qua Tiểu Dao đã phải làm gì để có thể sống được qua ngày trong cái hoàn cảnh đó, nghĩ tới mà khiến chàng đau đớn thay.