Chương 26: Xin Hãy Chiến Thắng!
Một cuộc t·hảm s·át diễn ra, đám lính và tên bụng bự bị những con quạ bao vây mổ xẻ, cào cấu từng miếng thịt trên cơ thể, tiếng la hét thất thanh trong đau đớn của bọn chúng phát ra khiến những người dân xung quanh ám ảnh đến mức tái xanh mặt mày không dám nhìn mà phải quay đi chỗ khác ôm mặt bịt tai sợ hãi.
Cô nương đang quỳ gối phía dưới cũng không khác gì bọn họ, thẩm chí cô còn nhìn rõ và nghe kỹ hơn ai hết. Cô ta ngã ngửa, tay bịt miệng, mắt trợn tròng nhìn từng miếng thịt của bọn người kia bị những con quạ lốc ra.
Rồi khi mọi thứ đã xong, những con quạ tan biến vào hư vô để lại những bộ xương trắng tươi từ từ rơi rụng xuống vũng máu đọng dưới mặt đường.
Lúc này tất cả những người xung quanh đứng hình c·hết lặng, không ai còn can đảm để mở miệng nói câu nào khi vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt.
Thạch Hưng lúc này bước từng bước đi qua vũng máu và xương để tiến lại chỗ cô nương kia đang ngồi sợ hãi.
Chàng lúc này ánh mắt đã trở nên hiền hòa hết mức có thể để phần nào giúp cô nương này đỡ kinh hãi hơn. Chàng ngồi xuống trước mặt cô ấy, giọng nói ân cần:
- Đừng sợ, ta không làm hại con đâu!
Cô nương kia dù vẫn còn run rẩy, thế nhưng khi nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, cô cũng giảm bớt phần nào sự lo lắng, giọng khẽ nói:
- Ông... ông muốn gì ở tôi?
Lúc này Thạch Hưng mới nhìn kỹ được cô nương này từ trên xuống dưới, cô bị cho là thú cưng nên được mặc một bộ váy đỏ lụa mềm mại, máy tóc đen xõa dài, khuôn mặt dù không mấy phấn son nhưng vẫn khả ái ưa nhìn, cô có một dáng người khá nhỏ nhắn, đường cong cũng khá khiêm tốn, nhưng nhìn chung vẫn cân đối dịu dàng.
Thế nhưng lòng bàn tay và phần váy ở gối của nàng lại xuất hiện những v·ết m·áu đỏ sẫm, nó thu hút sự chú ý của Thạch Hưng, chàng đoán có lẽ đây là hậu quả của việc phải bò đi trong thời gian dài.
Thạch Hưng dùng móng vuốt vẩy tay một phát cắt đứt dây xích trên cổ cô nương ấy rồi nở một nụ cười ấm áp nói:
- Con tên gì?
Cô nương kia nhìn thấy cọng dây xích khóa chặt số phận làm một còn thú cưng của mình bị phá bỏ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác vui mừng thế nhưng ngoài mặt vẫn hiện rõ vẻ hoang mang lo sợ không biết người trước mặt sẽ làm gì mình, rồi khi nghe ông ta hỏi thì nàng khẽ đáp:
- Tôi không có tên, người ta chỉ gọi tôi là mèo hoang!
- Vậy giờ ta đặt cho con một cái tên nha? - Thạch Hưng dịu dàng nói.
Tên, đó là thứ mà nàng chưa bao giờ nghĩ tới, bởi kiếp này nàng sớm chỉ nghĩ rằng chỉ có thể cúi đầu mà sống như một con thú cho qua ngày, vốn chẳng bao giờ dám mơ tưởng đến việc sẽ có một tên gọi như một con người bình thường.
- Tiểu Dao đi, ta thấy cái tên này rất hợp với con - chẳng đợi cô nương ấy nói gì, Thạch Hưng đã nhanh chóng nghĩ ra một cái tên cho nàng.
- Tiểu Dao sao? - cô nương đó vẫn ngơ ngác, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng cứ liên tục hỏi trong lòng rằng người này là ai, ông ta muốn gì và tại sao lại nhìn nàng một cách dịu dàng như vậy?
Thạch Hưng lúc này hiểu được cô nương này còn đang chưa thể bình tĩnh mà tiếp nhận nhiều sự việc xảy ra cùng lúc như vậy, chàng giải trừ móng vuốt rồi đưa tay lên xoa nhẹ vào má cô ấy và nói:
- Phải, con là Tiểu Dao, từ giờ ta muốn con phải sống như một con người, có tên, có họ hẳn hôi, không phải sống một kiếp thú vật nữa.
Giọng nói trầm ấm cùng hành động ân cần của người đàn ông trước mắt làm cô nương kia không dám tin đây là hiện thực, có nằm mơ nàng cũng chẳng nghĩ đến những điều mà người này nói.
- Có thật ông muốn con sống như một con người? - nàng run rẫy hỏi lại, khóe mắt rưng rưng, trong lòng hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
- Phải, Tiểu Dao chính là một con người!
Vừa nói Thạch Hưng vừa nhẹ nhàng đưa tay lên vai đỡ cô nương ấy đứng lên. Đôi chân run rẩy của nàng lúc này có vẻ hơi khó khăn để đứng vững, thế nhưng sau một hồi lấy lại bình tĩnh, cô nương ấy cũng có thể tự đứng trên đôi chân của mình.
Những người xung quanh lúc này đi từ kinh hãi sang thán phục, bọn họ giờ đây mới nhận ra rằng người đàn ông này vì cứu giúp cô nương kia nên mới v·a c·hạm với bọn người hộ pháp.
Bọn họ đứng từ xa nín thở chờ đợi giây phút cô nương ấy từ từ đứng lên, khi nhìn thấy cô ấy có vẻ loạng choạng ai nấy đều lo lắng. Thế nhưng khi nhìn thấy cô nương đó đứng thẳng người, vững vàng bằng hai chân, tất cả tự nhiên cảm thấy vui mừng thay, bất giác họ đều đồng loạt vỗ tay chúc mừng cô nương ấy.
Nhìn thấy mọi người xung quanh vui mừng, cô nương kia cũng chợt nở một nụ cười thật tươi, nước mắt sung sướng chảy dài trên hai gò má nhỏ nhắn, ánh mắt hạnh phúc nhìn Thạch Hưng, đôi môi tái nhợt khẽ run:
- Con là Tiểu Dao!
Thạch Hưng thấy vậy cũng chợt nở một nụ cười hiền hòa, tay đưa lên má lao đi hai hàng lệ nóng của Tiểu Dao rồi đáp:
- Tiểu Dao có muốn đi ăn không?
- Có ạ! - Tiểu Dao gật đầu, ánh mắt mỏng manh nhẹ nhàng đáp.
Sau đó cả hai định rời khỏi đó, tuy nhiên đám đông từ nãy tới giờ đã gây chú ý và thu hút một kẻ không mấy hiền lành đến.
Từ trên mái nhà gần đó, một nam nhân tuổi tầm hai mươi mặc áo màu đỏ, trên áo có hoa văn hình những con rắn uốn lượn, hắn đứng chắp tay phía sau lưng, giọng nói vang vọng xuống phía dưới:
- Cảm động quá nhỉ? Định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?
Ở phía dưới này, người dân khi nhìn lên thì nhận ra người đang đứng chính là Tam hộ pháp dưới trướng Thần Linh Quy, bọn họ hoãn loạn, lo sợ bị liên lụy nên tháo nhau chạy khỏi đó khi còn có thể.
Chẳng mấy chốc, nơi con đường thênh thang chỉ con lại bóng dáng của Thạch Hưng và Tiểu Dao đứng hướng mắt nhìn lên.
Tiểu Dao khi thấy tên đứng trên mái nhà thì lòng không khỏi hốt hoảng, nàng lo sợ mình lại b·ị b·ắt về và lại phải sống kiếp thú nuôi, nàng rụt rè nấp sau lưng Thạch Hưng, lòng cầu khẩn cho ông ấy có thể bảo vệ được mình.
Nhìn thấy hoa văn trên áo tên kia, Thạch Hưng dự là phải đánh một trận với hắn, chàng quay qua ân cần nói với Tiểu Dao:
- Con qua bên kia đường nấp vào đi, để ta xử lý hắn!
Tiểu Dao nghe vậy thì nhìn Thạch Hưng với ánh mắt cầu khẩn, giọng nói khẽ run:
- Ông phải thắng!
Nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Tiểu Dao, Thạch Hưng càng thêm quyết tâm, chàng không thể để hy vọng của con bé vừa mới chớm nở thì liền bị dập tắt. Nghĩ rồi chàng mỉm cười hiền hòa nhìn Tiểu Dao và nói:
- Ta hứa sẽ thắng rồi sau đó dẫn con đi ăn!
Nghe vậy thì Tiểu Dao cũng an tâm, nàng nhanh chóng đi qua ngã đường rồi nấp vào một góc tường sau đó thò đầu ra để nhìn về hướng Thạch Hưng.
Ở bên này, Thạch Hưng chỉ tay lên phía tên kia, giọng hùng hồn nói:
- Ngươi là thuộc hả của tên thần rùa gì đó ở đây sao?
Tên đó có vẻ khó chịu, hắn nheo mắt nhìn xuống, giọng điệu dò hỏi:
- Cái giọng điệu xấc xược đó, có vẻ như ngươi từ bên ngoài vào ấy nhỉ, ngươi muốn gì ở đây?
Thạch Hưng đưa tay thành nắm đấm hướng về tên đó rồi hùng hổ nói:
- Ta muốn cái đầu của các ngươi!
Hắn ta nghe vậy thì cười lớn rồi đáp:
- Khẩu khí khá lắm, để ta coi bản lĩnh ngươi tới đâu?
Vừa nói hắn ta vừa lao xuống, vừa lao đi cơ thể hắn ta vừa biến đổi, chẳng mấy chốc đã trở thành một con mãng xà to gấp mười tám lần người bình thường.