Chương 25: Thương Cảm
Thế nhưng nghĩ lại thì thê tử của một tên bất nhân g·iết người c·ướp c·ủa không đơn giản âu cũng là chuyện bình thường. Rồi khi lấy lại bình tĩnh thì Linh Thảo đứng lên và nói:
- Vậy tốt rồi, mà bao lâu thì xong, để tôi còn canh giờ quay lại.
- À ùm... - nói tới đây Vân Nhi bỗng có chút bối rối, nàng khẽ cúi đầu, hai má ửng hồng nói nhỏ - chắc tầm hai canh giờ!
- Cái gì? - cô nương kia kinh hãi - hai người... hai canh giờ?
- Đại khái là vậy! - Vân Nhi vẫn nói nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp của nàng giờ đã đỏ ửng.
Nghe thấy vậy thì Linh Thảo hít một hơi dài sau đó thở ra, dù sao có người tới cứu tên lưu mạnh này rồi thì nàng cũng yên tâm, mặc kệ họ làm cách nào:
- Được rồi, vậy hai người cứ tự nhiên đi, hai canh giờ sau tôi quay lại!
Nói rồi Linh Thảo quay lưng bước đi, để lại không gian riêng tư cho đôi chim sẻ.
Lạc Thiên từ nãy đến giờ nhìn bộ dạng xấu hổ của Vân Nhi thì cứ tủm tỉm cười dù cơn đau đang dày xéo.
Rồi đợi khi Linh Thảo đã rời đi, Vân Nhi quay qua nhìn tướng công của mình từ trên xuống dưới thì thấy có vẻ là rất không ổn.
Nàng ngồi xuống cạnh chàng, mắt nhìn đi chỗ khác nhưng tay thì đưa xuống nhéo thật mạnh cái má của Lạc Thiên rồi cay nghiến nói:
- Chàng mà không phải tướng công của th·iếp thì th·iếp quánh chàng c·hết từ lâu rồi đấy.
Lạc Thiên đau đớn kêu la thất thanh, chàng nhìn lên thì thấy Vân Nhi đang quay mặt đi hướng khác, có lẽ nàng không muốn cho chàng thấy cái vẽ mặt khó coi của nàng lúc này.
Lạc Thiên thấy vậy thì cầm lấy bàn tay mềm mại của Vân Nhi đưa lên mũi và hít một hơi thật sâu.
Ngay lập tức mùi hương quen thuộc xộc thẳng lên não Lạc Thiên, chàng nhắm mắt lại đê mê tận hưởng cảm giác xung sướng này, miệng nói khẽ vừa đủ cả hai cùng nghe:
- Nhớ quá đi mất!
Bây giờ đây dù cho Vân Nhi có mắng, có chửi, có đánh, có đập gì thì chàng vẫn cam tâm, bởi vì hạnh phúc của chàng là khi được ở bên nàng.
Vân Nhi quay qua, nàng nhìn thấy Lạc Thiên chả đoái hoài gì tới cơn giận của mình. Nàng ôm mặt thở dài một cái đầy ngao ngán và bất lực, rồi sau đó nàng cũng bắt đầu trị liệu cho cái tên tướng công báo đời này nếu không hắn mà lăng ra c·hết thì lại khổ cho cái thân của nàng...
***
Trong khi đó thì Thạch Hưng phụ trách đi qua phía đông của trấn để đò la.
Đây là khu khá sầm uất và xa hoa, có những ngôi nhà khang trang và sang trọng chạy dài hai bên những con đường lát gạch rộng lớn
Thạch Hưng trong bộ y phục màu đỏ thêu hoa văn quạ đen, chàng vừa đi trên những con phố mà vừa lác mắt trầm trồ không thôi.
Thế nhưng ở giữa con người đông đúc người qua lại, bỗng nhiên có một đám côn đồ tay cầm đao kiếm đi trước dọn đường, phía sau là một người đàn ông tuổi tầm ba mươi ăn mặc sang trọng, tướng mạo mập lù với cái bụng to tướng, hắn ta đang vừa đi vừa cầm trên tay một sợi dây xích.
Thế nhưng điều khiến ai nấy đều ngao ngán đến khinh bỉ ở đây là sợi dây xích đó xích vào cổ một cô gái và cô gái đó đang bò đi bên cạnh tên đó giống như một con thú cưng của hắn.
Cô gái đó tuổi chỉ tầm hai mươi, mặc một bộ váy hoa màu đỏ, tóc tay rũ rượi, khuôn mặt vô hồn bò đi dưới đường.
Tất cả những người đi trên phố lúc này phải dạt đường ra cho tên đó cùng thú cưng của hắn đi.
Thế nhưng lúc này có một người không dạt ra mà đang vừa đi tới trước vừa mãi đưa mắt ngắm nhìn tứ phía.
Lúc này ai nấy đều nhìn Thạch Hưng với một vẻ lo sợ, sợ rằng người đàn ông này sẽ bị g·iết mất.
Và rồi khi đang nhìn trời ngắm mây thì một thanh đao sắc bén từ phía trước đưa tới kề vào cổ Thạch Hưng.
Chàng ngó lên nhìn thì suýt bật ngửa khi thấy nguyên thanh đao ở trên cô mình cùng một đám lưu manh đang đứng trước mặt.
Tên đang kề đao vào cổ Thạch Hưng gằn giọng nói:
- Người muốn c·hết phải không?
Lúc này bàng quang thiên hạ đều hướng mắt về hướng người đàn ông sắp bị bọn người của thần rùa g·iết c·hết.
Còn Thạch Hưng lúc này thì định xin lỗi rồi bỏ đi cho qua chuyện, thế nhưng một hình ảnh hiện lên trước mắt chàng, một cô gái đang bò dưới chân một người khác và bị người đó xích lại dẫn đi như thú cưng.
Chuyện phi nhân tính như vậy mà cũng tồn tại trên đời, máu nóng của Thạch Hưng bừng bừng nổi lên.
Chàng đưa ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về tên lính trước mặt, một bàn tay màu đỏ, đầy gân guốc kèm theo những chiếc móng sắc nhọn từ trong vạt áo co lên nắm lấy thánh đao sáng bóng.
Tên lính lúc này nhìn thấy bàn tay quỷ dị đó thì không khỏi kinh ngạc, hắn ta cố rút đao lại thế nhưng lúc này thanh đao lại bị những cái móng sắc nhọn giữ chặt.
- Ngươi... ngươi muốn c·hết à, định chống lại Thần Linh Quy sao? - tên đó hớt ha hớt hãi nói.
Những tên khác đứng kế bên thì đồng loạt rút đao ra tiến lên bao vây Thạch Hưng.
Những người dân xung quanh cũng đang trầm trồ, không biết người này có lai lịch gì mà dám có hành động kháng cự lại thuộc hạ của hộ pháp như thế.
Lúc này tên mập lù cầm dây xích ở phía sau cũng hiếu kỳ nhìn lên không biết chuyện gì đang diễn ra, rồi hắn bước lên vừa khoái mũi vừa nói:
- Này có chuyện gì mà căng thẳng vậy, ta đang dẫn thú cưng đi dạo mà cũng không yên nữa à?
Nghe tên đó hỏi thì một tên lính vừa cầm đao chĩa vào Thạch Hưng vừa quay qua trả lời:
- Thưa quản lý, tên này có vẻ muốn chống đối!
Tên bụng bự nghe vậy thì tỏ vẻ khó chịu, hắn đi đến chỗ Thạch Hưng, vừa đi vừa dùng dằng dây xích kéo cô nương mặc áo hoa đỏ bò theo.
Cô nương kia bò tới phía trước, vừa bò vừa ngước nhìn lên, khuôn mặt đượm buồn, đôi mày mỏng nhíu lại cố xem có chuyện gì đang diễn ra.
Thạch Hưng lúc này trông thấy dung nhan của người con gái đang bò dưới đường, cô ấy sở hữu một vẻ u uất nơi khóe mắt, khi nhìn vào đó, lòng Thạch Hưng bỗng gợn sóng dữ dội, hai hàm răng cắn chặt vì tức giận.
Lúc này tên bụng phệ tiến đứng trước mặt Thạch Hưng, hắn đưa tay lên vỗ vào má chàng mấy cái và nói:
- Đứng có ngu xuẩn vậy chứ huynh đệ, có biết mình đang làm gì không? Chống đối lại thần linh không hay cho lắm đâu.
Những người dân xung quanh nghe vậy thì ai nấy cũng đều e dè và lo sợ:
- Sao hắn dám chống đối chứ, chán sống rồi hay sao?
- Còn trẻ mà dại dột quá...
- Hy vọng bọn họ có thể rộng lòng tha cho hắn...
Cô nương đang quỳ ở phía sau cũng cảm thấy đáng thương cho người đàn ông xấu số, chẳng biết vì sao lại tự đâm đầu vào c·ái c·hết như vậy.
Còn Thạch Hưng thì lúc này chẳng bận tâm đến bất kỳ ai ngoài cô nương kia cả, càng nhìn cô nương ấy mà sự thương cảm pha lẫn căm phẫn trong chàng càng gia tăng.
Và rồi khi nộ khí đã lên tới đỉnh điểm, năm cái móng sắc nhọn của Thạch Hưng bóp nát cả lưỡi đao của tên lính.
Lúc này tất cả bọn lính nhìn thấy cảnh tượng đó thì hãi hùng mà lui lại một bước. Tên bụng bự cũng hốt hoảng không kém, đến nỗi chân đứng không vững loạng choạng ngã ngửa ra sao, tay run rẩy chỉ vào Thạch Hưng nói:
- Ngươi... ngươi là cái thứ gì vậy?
Lúc này không để ai kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra, Thạch Hưng vung tay một cái, từ trong áo choàng, hàng ngàn con quạ đen bay ra đồng loạt bao trùm không gian nơi này.