Chương 24: Nỗi Ám Ảnh Của Vân Nhi
Lúc này con khỉ khổng lồ đã phá được băng trên cây gậy của hắn, hắn nhanh chóng vận khí vào gậy biến nó to ra thêm gấp mười tám lần bay lên không trung và nện xuống vị trí của Vân Nhi ở phía dưới.
Nhìn thấy thứ khủng kh·iếp như trụ trời lao xuống hướng mình, Vân Nhi không thể nào đóng băng một thứ to như vậy, nàng vội vàng đi chuyển cực nhanh chạy xuống dưới chân tên khỉ khổng lồ.
Cái gậy đập xuống đất một cái rầm, nhà cửa tan nát, đất đá vỡ tung, bụi bay mịt mù chẳng còn ai nhìn thấy được gì bên dưới.
Lúc này tên khỉ cứ tưởng là đánh tan được Vân Nhi rồi nhưng không, từ dưới chân con khỉ, một con rồng băng khổng lồ uốn lượn lao lên trói chặt cơ thể con khỉ và tỏa ra một lượng lớn hàn khí từ từ đóng băng con khỉ.
Chẳng mấy chốc, một cái tượng băng khổng lồ hình khỉ đột đã được hình thành, nó trở thành mồ chôn lý tưởng cho tên Lục hộ pháp kia.
Còn ở đằng này, tên báo vừa bị Vân Nhi đánh cho thừa sống thiếu c·hết thì lại ăn thêm đám cát bụi dó tên khỉ đánh ra.
Hắn ta từ từ hiện ra khi màn bụi tan đi, cơ thể lúc này thương tích vô số, miệng ho sặc sụa rồi lom khom đứng dậy chuẩn bị chiến tiếp.
Vân Nhi ở bên này sau khi xử xong tên khỉ thì bỗng nhiên ngực nàng phát sáng, bật Liên Kết Tâm Thức lên thì một giọng nói quen thuộc phát ra:
- Cứu với nương tử! Sắp c·hết rồi!
- Lại vụ gì nữa? - Vân Nhi quát trong tâm thức.
- Trúng độc rồi, trong một canh giờ không làm chuyện đó sẽ c·hết.
Vân Nhi nghe xong thì ôm mặt thở dài vô cùng ngao ngán. Thật sự, kẻ địch mạnh Vân Nhi không sợ, chỉ sợ tướng công gọi.
Mỗi lần gọi nàng là lại báo sắp c·hết, người lạnh lùng cứng rắn với cả thiên hạ như nàng cũng phải lên cơn đau tim với tên tướng công báo đời của mình.
- Tức c·hết mà, giữ long ấn phát sáng đi!
Nói rồi Vân Nhi tắt liên kết, nàng quay qua chiến tiếp với tên báo. Lúc này hắn ta đã đứng lên lại, một trận mưa lao nữa được Vân Nhi giáng xuống chỗ tên báo kia.
Hắn ta lúc này vận khí nén một khối năng lượng khổng lồ tích tụ ở trong cổ họng. Rồi khi đám lao băng bay đến, hắn ta gầm lên một tiếng bạo phát nguồn năng lượng khổng lồ đó bắn thẳng về phía trước.
Chùm tia năng lượng như sao băng lao đi với tốc độ cực nhanh phá hủy hết tất cả những mũi lao băng và bắn thẳng về hướng Vân Nhi.
Vân Nhi lúc này nhìn thấy một chùm tia sáng màu đen với uy lực hãi hùng bay tới mình thì vội vã chắp tay vận khí thi triển tuyệt kỹ Băng Thần Hội Tụ.
Ngay lập tức, từ từ phía xuất hiện những tảng băng lớn, chúng đồng loạt tụ về vị trí của Vân Nhi và tạo thành một lớp màng chắn kiên cố bao quanh lấy nàng.
Chùm tia năng lượng như s·óng t·hần thổi qua một phát, toàn bộ nhà cửa trên đường bay của nó hóa thành tro bụi, duy chỉ có một khối băng kiên cố vẫn sừng sững đứng đó sao khi bão táp năng lượng quét qua.
- Thương Băng Xuyên Thấu!
Ngay sau câu nói, Vân Nhi từ trong tảng băng phi lên, tay cầm một cây thương bằng băng dài ba thước nhọn hoắc phóng thẳng về phía tên báo đen.
Cây thương của Vân Nhi bay như một tia chớp chẳng mấy chốc đã lao tới đâm xuyên qua người tên báo trong sự bàng hoàng của hắn ta.
Tên báo đen lăn ra dãi rật rật rồi hóa lại thành người tắt thở c·hết ngay sau đó.
Vân Nhi ở bên này cũng nhanh chóng lần theo tín hiệu của long ấn mà đi tìm tên tướng công thối tha của mình.
***
- Đau quá, cô có thể nói chuyện với tôi để vơi đi cơn đau không?
Bên trong căn nhà hoang, lúc này Lạc Thiên vẫn đang nằm quằn quại với chất kịch độc, những vết nứt trên da thịt chàng bắt đầu xuất hiện, chỉ còn chờ thời gian điểm thì bộc phát ngay lập tức.
Cô nương áo lam vẫn ngồi kế bên chàng với vẻ mặt lo lắng không thôi, đôi mắt nhỏ vẫn luôn rưng rưng, hai cái má bầu bình khẽ hóp lại vì sự căn thẳng, cái môi đỏ mộng luôn bị hàm răng cắn chặt.
Rồi khi nghe Lạc Thiên nói thì nàng nhỏ nhẹ hỏi lại:
- Ngươi muốn nói chuyện gì?
- Cô tên gì, là ai, đến từ đâu, làm gì ở đây? - Lạc Thiên hỏi một lèo như tra khảo.
Nghe vậy thì cô nương đó cũng trả lời một lèo:
- Tôi tên Linh Thảo, là một nữ hiệp khách, đến từ Trường Yên, tôi đang điều tra về Thần Linh Quy ở đây.
- Trùng hợp thật, tôi cũng đang tìm ông thần đó - Lạc Thiên nhìn lên trần nhà nói vu vơ.
Linh Thảo nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, hai mắt long lanh mở to:
- Ngươi tìm ông ta làm gì?
- Giết ổng! - Lạc Thiên vẫn nhìn trần nhà nói một cách tỉnh bơ.
- Cái gì? - hai mắt của Linh Thảo lại mở to thêm hết cỡ như không tin vào điều mình vừa nghe - tại sao ngươi lại muốn g·iết ông ta?
- Đoạt lấy bảo vật mà ổng đang giữ!
Linh Thảo thở dài, có vẻ hơi thất vọng, cứ tưởng tên này vì người dân ở đây mà muốn g·iết ông thần rùa, nhưng cuối cùng hắn vẫn là tên hạ lưu g·iết người c·ướp c·ủa.
Lạc Thiên quay qua thì thấy khuôn mặt thất vọng của Linh Thảo, chàng phì cười rồi lại vu vơ hỏi:
- Trường Yên đẹp không? Nếu có dịp thì cô dẫn tôi đến đó chơi nhé!
Nói tới đây thì Linh Thảo lại cười tươi, nét mặt tự hào, cái miệng hoạt bát nói:
- Trường Yên sao? Đó là nơi phong cảnh hữu tình, được mệnh danh là đệ nhất hương sắc của Đại Việt, ngươi tới đó thì sẽ thích mê quên lối về.
- Dữ vậy sao - Lạc Thiên sáng mắt trầm trồ - nơi đó có nhiều cô nương xinh đẹp không?
Nghe xong thì Linh Thảo tắt hẳn nụ cười, mặt méo xệch, phụng phịu quát:
- Ngươi đó, có thê tử rồi mà còn mơ tưởng tới những cô nương làm gì?
- Ừ nhỉ, đôi khi ta quên mất việc đó, ha ha - Lạc Thiên vừa nói vừa cười ha hả như đúng rồi.
Ngay lúc đó, bóng hình một người con gái bước vào với chiếc váy trắng thướt tha, mái tóc lưa thưa trước trán đung đưa qua lại, cơ mặt cứng ngắc như chứa đựng ngàn vạn sự tức giận, rồi người đó nhìn thẳng vào mặt Lạc Thiên và lạnh giọng:
- Sao cái lúc sắp c·hết thì nhớ mà lúc này lại quên?
Một tia sát khí bắn ra từ mắt người đó chiếu thẳng vào trong đồng tử của Lạc Thiên khiến cơ thể chàng dù đang nóng bừng nhưng cũng đột ngột lạnh toát từ đỉnh đầu xuống tới chân.
Linh Thảo nhìn thấy người con gái xinh đẹp đột ngột xuất hiện kia, dù không biết là ai nhưng cảm giác lạnh ngắt mà cô ta mang đến khiến nàng khó thở vô cùng, dù muốn đứng lên hỏi cho ra lẽ nhưng bất giác sợ hãi mà ngồi im một chỗ.
Dù là hoảng hốt thật, thế nhưng Lạc Thiên lúc này bỗng dân lên một cảm giác vui sướng trong lòng khi Vân Nhi đã đến, chàng cười hiền hòa với nàng rồi nói:
- Hì hì, nói giỡn chứ có quên bao giờ đâu.
Nhìn thấy cái bộ mặt không biết sợ này của Lạc Thiên, Vân Nhi đứng ở ngoài tức điện, thế nhưng lúc này có người ngoài nên nàng chưa thể xử tên tướng công của mình được.
Vân Nhi tiến lại trước mặt Linh Thảo rồi nở một nụ cười hiền hòa nhìn cô sau đó nhẹ giọng nói:
- Tôi là thê tử của huynh ấy, cô không cần phải lo, mà giờ tôi phải chữa trị cho huynh ấy, cô có thể tránh mặt đi một lát được không.
Nhìn thấy sự chuyển biến sắc mặt nhanh như lật bàn tay của người con gái trước mắt thật là khiến Linh Thảo kinh ngạc không thôi.