Chương 21: Làm Ơn Cứu Tôi!
Nhìn thấy vậy thì Lạc Thiên cũng đơ ra, bất giác chẳng biết phải làm sao, rồi bực quá chàng quát to:
- Nè, sao mà khóc hoài vậy hả?
- Ngươi là đồ tồi, đồ vô sỉ, đồ hạ lưu, đồ khốn nạn! - cô ta vừa khóc vừa mắng chửi Lạc Thiên liên hồi.
Lạc Thiên mặt đúng đần thối, lúc này thật sự chàng chẳng biết phải làm sao, túng quá nói đại một câu:
- Không làm tùy tùng mà làm bạn có được không?
Lúc này cô nương ta ngưng khóc, thế nhưng vẫn úp mặt vào gối, giọng thút thít nói nhỏ:
- Được!
Lạc Thiên méo mặt, chửi người ta thậm tệ mà người ta rủ làm bạn thì lại đồng ý, thật sự Lạc Thiên đang vô cùng nghi ngờ nhận sinh.
Rồi chàng đưa tay từ từ nâng mặt cô nương ấy lên, lúc này hai mắt nàng đã đỏ au, nước mắt nhầy nhụa chảy dài trên hai gò má bầu bĩnh, đôi môi đỏ mộng khẽ rung tạo ra những tiếng nấc nhỏ.
Lạc Thiên với tay lên lao đi hai hàng lệ nóng hổi của nàng rồi nhẹ nhàng nói:
- Đi ăn không?
Nàng sịt sịt hít mũi một tiếng khẽ rồi nói nhỏ:
- Đi!
Đỡ cô nương ấy đứng lên rồi cả hai cùng đi ăn. Thế nhưng khi vừa mở cửa bước ra khỏi căn nhà đó thì bọn họ hoảng hốt khi thấy một đám lưu manh đang cầm đao kiếm đi về phía bọn họ từ lối đường bên phải.
- Là bọn chúng chém ta, mau bắt lấy chúng! - từ phía xa một con ả chỉ tay về phía cả hai người họ rồi nói.
- Không ổn! Chạy mau!
Ở phía bên này nhìn thấy vậy thì cô nương kia khẩn trương nắm tay Lạc Thiên và kéo chàng chạy về hướng đối diện.
- Tại sao phải chạy? - Lạc Thiên vừa chạy vừa hỏi cô nương đó.
Nàng ta cũng vừa chạy thụt mạng vừa hớt ha hớt hãi đáp:
- Cả đám lưu manh cầm đao kiếm xong tới kìa, không đánh lại đâu.
Đúng là ở phía sau, nhìn thấy cả hai chạy thì cả đám người kia cùng đồng loạt truy đuổi theo bọn họ.
Trong lúc đang định quay lại tẩn cho bọn chúng một trận thì bỗng nhiên Lạc Thiên vấp vào một cục đá và ngã đập đầu xuống đất ngất xỉu.
Vừa thấy Lạc Thiên kêu lên một tiếng thì cô nương đó liền quay lại, đập vào mắt nàng là cảnh tượng Lạc Thiên nằm bất động dưới đường.
- Trời ơi! Tại sao lại xỉu vào lúc này chứ?
Nàng hốt hoảng kêu lên rồi vội vã quay lại ôm Lạc Thiên vác lên vai xong lại vắt chân lên cổ mà chạy.
Thế nhưng đang chạy thì từ đâu bên phía bọn lưu manh xuất hiện một tên cầm dao nhỏ. Hắn phi lên phóng một con dao tới trước, con dao đó ghim thẳng vào mông Lạc Thiên.
Thấy đối thủ dùng ám khí, cô nương kia vội vàng tấp vào một con hẻm sao đó phi thân lên mái nhà và đáp xuống một con đường khác.
Sau khi chạy quanh co một hồi thì cô nương đó tấp vào nấp ở một ngôi nhà hoang và lặng lẽ chờ đợi nguy hiểm qua đi.
Sau một hồi không thấy động tĩnh gì ở bên ngoài thì nàng ta thở phào nhẹ nhõm. Vội đặt Lạc Thiên xuống dưới lớp rơm khô bên trong gian nhà hoang.
Cô nương đó vội vã rút con dao ở phía mông Lạc Thiên ra và lật chàng nằm ngửa lại sau đó vả vào mặt chàng mấy cái, miệng không ngừng gọi:
- Này, dậy đi tên hạ lưu!
Sau một hồi gọi khan cả cổ, đánh bầm cả mặt thì Lạc Thiên cũng tỉnh dậy. Chàng nhăn nhó hỏi:
- Cái gì vậy? Chúng ta đang ở đâu đây? Tôi cảm thấy nóng quá!
Cô nương đó cũng thấy mặt mày Lạc Thiên lúc này đỏ bừng, nàng lo lắng nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào, lúc nãy khi ngươi ngất đi có bị dính một con dao do kẻ địch phóng ra, không lẽ nó là dao độc sao? - vừa nói nàng ta vừa lo sợ.
- Cái gì chứ?
Lúc này Lạc Thiên mới cảm nhận được sự tê rần ở dưới mông, cơ thể thì nóng bức, khó chịu như có ngàn vạn con kiến đang bò trườn khắp người vậy. Chàng vội vàng nói:
- Con dao đâu, cho tôi xem nó!
Cô nương kia vội quay qua lấy con dao nhỏ màu trắng sắc bén đưa cho Lạc Thiên. Cầm con dao lên ngửi một phát, Lạc Thiên nhăn nhó trợn tròng trợn trắng khi phát hiện đây là Bạo Tinh Độc.
Loại kịch độc này ai trúng phải sẽ chịu đau đớn vô cùng tận, không gì đau khổ hơn là trúng loại độc này.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lạc Thiên, cô nương đó vẻ mặt rất lo lắng liên tục hỏi:
- Sao hả, đây là độc gì, có cứu được không?
Lạc Thiên nghiêm mặt đáp:
- Đây là Bạo Tinh Độc, loại độc khủng bố nhất trên thế gian, nếu trong vòng một canh giờ mà không... không có ai lên giường với tôi thì cơ thể tôi sẽ bạo phát mà c·hết.
- Cái gì chứ? Độc gì mà kỳ cục vậy? - cô nương đó nghe xong thì ngã ngửa ra phía sau sợ hãi nói.
Hai mắt Lạc Thiên nheo lại, tay run rẩy đưa lên, giọng yếu ớt nói:
- Cô... có thể cứu tôi không?
- Không! Không! Không! - hai má nàng đỏ bừng lập tức quay lưng đi, hai tay đưa lên che mặt xấu hổ, miệng liên tục từ chối.
Cơn đau ập đến khiến Lạc Thiên không chịu được miệng kêu lên một tiếng thảm thiết. Cơ thể chàng lúc này đã rã rời, không còn tí sức lực nào, cơn nóng càng lúc càng tăng, đau đớn thì cũng không gì bằng.
Nghe vậy cô nương kia quay lại, ánh mắt vẫn rất lo lắng kèm theo sự sợ hãi nhìn xuống Lạc Thiên đang nằm đau đớn ở phía dưới.
Lúc này tâm trí nàng rồi bời, không biết phải làm sao, rồi lại hỏi Lạc Thiên một câu:
- Có thật là làm chuyện đó thì sẽ cứu được ngươi không?
- Thật! - Lạc Thiên nhăn nhó cố thốt lên một chữ đầy khó khăn.
Đến nước này, cô nương đó vẫn rất đắn đo, nhưng rồi khi nhìn thấy người nam nhân trước mặt không ngừng kêu la vì bị c·hất đ·ộc dày vò.
Lòng trắc ẩn dấy lên bên trong trái tim nhỏ bé khiến nàng không thể ngồi yên nhìn người khác c·hết mà không cứu.
Nàng cắn chặt môi, từ từ ngồi xích lại gần Lạc Thiên, tay bắt đầu đưa lên cởi lớp áo xanh lam mỏng manh bên ngoài ra.
Thế nhưng khi vừa mới cởi được phân nửa, một bàn tay run rẩy đưa lên ngăn nàng lại.
- Dừng lại đi! - Lạc Thiên giọng yếu ớt nói.
Cô nương kia khẽ cau mày, nàng lo lắng hỏi:
- Nếu cứ như vậy ngươi sẽ c·hết?
Lạc Thiên vốn chỉ muốn trêu cô nương này, nào ngờ cô ấy lại định làm thật, đúng là thật thà, tốt bụng hết phần thiên hạ mà.
Thấy vậy thì Lạc Thiên cười mỉm, chàng rút tay lại, nhìn lên người con gái trước mặt rồi cười hiền hòa nói:
- Đừng lo, nương tử của ta sẽ đến làm việc đó.
- Sao ngươi biết cô ta sẽ đến? - cô nương ấy khó hiểu, tròn mắt đáp.
Lạc Thiên lại mỉm cười, một nụ cười của lòng tin và hy vọng:
- Bởi vì bọn ta là phu thê...
***
Trong lúc đó, Vân Nhi phụ trách đi khảo sát ở hướng bắc của Địa Ngục trấn. Đi trên con đường đông đúc người qua lại, Vân Nhi từ từ tiến vào trung tâm của trấn.
Nơi này khá tấp nập với những ngôi nhà gỗ mọc lên san sát nhau, quán xá buôn bán cũng rất phồn thịnh.
Sau một hồi đảo mắt quan sát, Vân Nhi đi vào một quán nước nước đông đức để nghe ngóng tình hình.
Kết quả là sau một hồi chẳng nghe được gì ngoài lời bàn tán về những chuyện không đâu.
Rồi chợt ánh mắt của Vân Nhi để ý thấy một tên tiểu nhị, hắn trong khá lanh lợi, hoạt bát.
Nàng nhanh chóng tiến lại hỏi hắn một câu:
- Cho hỏi nhà xí ở đâu vậy?
Tên đó nhìn thấy một hình dung xinh đẹp trước mắt thì rụng rời tay chân, miệng lắp bắp:
- À ùm, ở phía sau ạ!
Vân Nhi nở một nụ cười đầy quyến rũ rồi nói:
- Ta không quen nơi này, ngươi có thể dẫn ta đi được không?
Đứng trước nụ cười mê hoặc lòng người của Vân Nhi, tên đó ngoan ngoãn nghe theo:
- Được, được không thành vấn đề.