Chương 20: Cô Nương Mít Ướt
Lạc Thiên mở to hai mắt chớp chớp mấy cái ngơ ngác chẳng hiểu cái cô nương này bị cái gì nữa, đến lúc này chàng không biết mình có rơi vào thế giới khác không, sao mà những người ở đây quái dị quá vậy không biết.
- À ùm... tôi sẽ cố sống, mà cô có thể lấy giúp quần áo của tôi lại đây không?
- Nó ở đâu? - cô nương đó nhẹ nhàng đáp, mặt vẫn quay đi không dam nhìn về hướng Lạc Thiên.
- Ở phía góc tường bên phải kìa - Lạc Thiên hất cằm nói.
Nghe vậy thì cô nương đó cất kiếm vào bao rồi đi lấy y phục cho Lạc Thiên. Cô ta vẫn quay mặt đi, chân giật lùi từng bước về hướng Lạc Thiên.
Giật một hồi thì bỗng nhiên lưng cô ta chạm vào một cái gì nhọn nhọn thì dừng lại, cô ta hốt hoảng la nhẹ một tiếng rồi nói:
- Á, có phải ta vừa đụng trúng cái gì đó của ngươi không?
Lúc này lưng cô ta đang dí sát vào cái khúc củi của Lạc Thiên, từng mảnh vãi mỏng manh cứ đung đưa qua lại cọ sát khiến chàng khốn đốn vô cùng, nhất thời không biết phải làm sao, chỉ biết nói nhỏ:
- À ùm, cũng không có gì, mà cô có thể cởi trói giúp tôi không?
- Làm sao được? Ta không thể quay lại đâu! - cô nương kia vô tư nói, giọng nói nhẹ nhàng thánh thót làm rung động lòng người.
Lạc Thiên nghe vậy thì suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Cô cứ nhắm mắt lại rồi quay qua, sau đó cô hay làm theo tôi hướng dẫn là được.
- Ò...
Cô ta gật gù rồi bỏ mớ y phục xuống sau đó nhắm mắt lại quay mặt về hướng Lạc Thiên.
Lúc này chàng mới được nhìn rõ dung nhan của cô nương này, nàng sở hữu một khuôn mặt khá bầu bĩnh, một nét xinh đẹp theo hướng dễ thương nhù mì, đôi môi đỏ mọng xinh xinh hiện lên cùng hai cái má hồng căng mịn, nhìn vào là chỉ muốn nựng ngay lập tức.
Vóc dáng của nàng không cao lắm, thế nhưng lại cân đối, không mập cũng không ốm đi cùng bộ thanh y thanh thoát nhẹ nhàng.
Một thoáng nhìn vào sự dễ thương bầu bĩnh này, Lạc Thiên bỗng có chút rung động nhẹ trong lòng. Rồi chàng từ tốn nói:
- Bước sang phải hai bước rồi tiến lên một bước, phía trên có một sợi dây chìa ra, nắm sợi dây đó giật xuống là xong.
Rồi cô nương đó nghe theo hướng dẫn của Lạc Thiên làm theo từng bước một. Cuối cùng sau một thời gian mò mẫn thì nàng cũng kéo được sợi dây và tháo gỡ nút thắt.
Khi nút thắt được gỡ ra, Lạc Thiên đột ngột rơi xuống va vào người cô nương kia khiến nàng trong vô thức mất thăng bằng và ngã ra phía sau.
Lúc này Lạc Thiên nhanh chóng bước lên một bước choàng tay ra phía sau đỡ lấy dáng người nhỏ nhắn ấy vòng lòng.
Cô nương đó vội mở mắt ra, nàng nhận thức được mình đang ngã và được người nam nhân kia đỡ lấy, một thoáng nhìn lên, nàng bắt gặp khuôn mặt anh tuấn góc cạnh và ánh mắt vàng kim của chàng đang nhìn nàng.
Có một cảm giác lạ kỳ dân lên trong lòng khiến hai gò má bầu bĩnh chợt ửng hồng. Lúc này nàng như hóa thành một cô công chúa nhỏ nằm gọn trong vòng tay của chàng bạch mã hoàng tử trước mắt.
Lạc Thiên cảm giác được một thân ảnh mềm mại lướt đi trên bàn tay mình, sự tiếp xúc cơ thể trong thoán chóc, khi ánh mắt cả hai vô tình tìm đến nhau, hương thơm của thiếu nữ thoan thoản du dương nhẹ nhàng, tất cả biến cái thoáng qua này dường như dài vô tận không điểm dừng.
Rồi Lạc Thiên từ từ đỡ nàng ấy lên, chàng lúc này thân thể vẫn lõa lồ, rồi bỗng nhiên cô nương kia giật mình nhớ ra chuyện đó, nàng vội vàng rời khỏi vòng tay của Lạc Thiên quay đi thẹn thùng bẽn lẽn.
Thấy vậy thì Lạc Thiên phì cười, rồi chàng cũng biết ý vội lấy y phục mặc vào.
Sau một hồi loay hoay thì cũng chỉnh chu mọi thứ, Lạc Thiên lên tiếng:
- Cô nương có thế quay lại được rồi!
Nghe vậy thì cô nương đó hé nửa con mắt quay lại nhìn một tí rồi vội quay lên như sợ bị lừa.
Sau mấy lần quay thì cũng thấy rõ người nam nhân phía sau đã y phục chỉnh tề. Lúc này nàng mới dám mở hai mắt to tròn xinh đẹp hướng về phía Lạc Thiên.
Lạc Thiên thấy cái bộ dạng lí la lí lắc của cô nương trước mắt thì phì cười, chàng tiến lại gần rồi hỏi:
- Cô sợ thấy cái đó của tôi đến như vậy à?
- Đúng rồi, người ta nói cái đó của nam nhân là quái vật sẽ ăn thịt nữ nhi, ai mà không sợ chứ, hứ! - cô nương kia khoang tay dõng dạc nói như đúng rồi.
Lạc Thiên lúc này thật sự không dám nói thêm với cô nương này, bởi vì từng lời nói của cô ta phát ra đều khiến chàng sang chấn tâm lý nặng nề, thẩm chí là hoài nghi nhân sinh quan, cảm thấy bản thân thật không phải đang ở thế giới loài người.
- Vậy à, mà thôi cáo từ cô nhé, tôi còn có việc, hẹn ngày sau gặp lại.
Nói rồi Lạc Thiên quay lưng bước đi, thấy vậy thì cô nương kia hớt hải nói phía sau:
- Nè, nè, ta vừa cứu ngươi đấy, cứ vậy mà đi à?
Lúc này Lạc Thiên lại chấn động, chàng quay mặt qua đáp:
- Thế cô muốn gì?
Cô ta chu mỏ ngón tay chỉ lên má lộ vẻ tinh nghịch suy nghĩ một chốc rồi đám:
- Ùm... muốn ngươi phải làm tùy tùng để báo đáp cho ta.
- Miễn đi nhé!
Lạc Thiên nói rồi lạnh lùng quay đi, thấy vậy cô ta liền tức giận tím mặt quát to:
- Nè, ngươi vong ân bội nghĩa nghĩa như vậy hả, tên hạ lưu!
Lúc này Lạc Thiên dừng bước, chàng quay lại tiến đến trước mặt cô nương đó và nói:
- Tôi đâu có cần cô cứu! Tôi có thể tự thoát ra mà, tôi còn đang đợi các cô nương đó làm nhục tôi nữa đấy. Vậy mà cô lù lù đâu ra phá hỏng chuyện của tôi, cô mới chính là người phụ tôi đấy.
Nghe xong thì cô nương đó trợn tròng hai mắt, tức giận đến mức hái cái má bầu bĩnh đỏ bừng, chỉ tay về Lạc Thiên miệng quát to:
- Cái gì? Không ngờ ngươi lại là con người vô sỉ như vậy! Hạ hạ không chịu đâu...
Vừa nói cô ta vừa ngồi xuống ôm gối khóc tức tưởi.
Lạc Thiên lúc này tròn mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chàng tự hỏi mình có làm cái quái gì đâu mà cô ta khóc rồng như vậy chứ.
Dù thế nhưng khi nhìn thấy một cô nương khóc trước mắt mình, Lạc Thiên lại không thể kìm lòng mà vội tiền lại ngồi xuống an ủi:
- Thôi nào, tôi xin lỗi, được chưa? - vừa nói Lạc Thiên vừa vỗ vai cô ta cho nín dứt.
Rồi sau một hồi dỗ ngọt thì cô nương ấy ngưng khóc, ngước lên sụt sịt nói:
- Ngươi phải làm tùy tùng cho ta thì ta mới chịu!
Lúc này Lạc Thiên không còn kiên nhẫn, chàng đưa tay lên b·óp c·ổ cô nương này rồi nghiêm mặt lạnh giọng:
- Cô có tin là ta g·iết cô ngay tại chỗ này luôn không?
Một tia sát khí từ trong mắt Lạc Thiên chạy thẳng qua mắt cô nương kia khiến lòng ngực cô như có thứ gì đó đè nén, cảm giác khó thở vô cùng.
Cô ta c·hết lặng đi một chốc rồi hai mắt bắt đầu nheo lại, nước mắt tuôn trào, cô ta lại gào khóc trước mặt Lạc Thiên:
- Tại sao ta lại gặp phải một tên khốn nạn như vầy chứ? Ngọa... ngọa...
Lạc Thiên nhăn mặt, nước mắt cô ta chảy xuống ướt đẫm cả cánh tay chàng, lúc này chàng bất lực hoàn toàn, đành buông cô ta ra rồi thở dài nói:
- Chuyện đó thật sự không được!
- Tại sao chứ? - cô nương đó mếu máo hỏi.
- À thì... - Lạc Thiên gãi đầu vẻ mặt có chút thẹn ngùng nói - thê tử của ta sẽ g·iết ta nếu biết ta làm tùy tùng cho cô!
Cô nương đó nghe xong thì chớp mắt liên hồi, vẻ mặt ngơ ngác pha lẫn nước mắt nhầy dụa. Rồi sau một chốc đứng hình thì cô ta lại úp mặt xuống gối òa khóc.