Chương 19: Bi Hài Kịch
Sao đó cả ba tiến vào thung lũng, trên con đường mòn hai bên là vách núi cao chót vót, ba người họ từ từ đi về hướng ánh sáng mờ phát ra nơi phía cuối con đường chật hẹp.
Rồi khi đi qua khỏi vách thung lũng, hiện ra trước mắt ba người là một dinh trấn rộng lớn nằm lọt thỏm giữa chốn sơn cốc và tách biệt với thế giới bên ngoài.
Lúc này, khi đứng trước lối vào trấn, cả bọn quyết định chia ra ba hướng để tìm kiếm tung tích Thần Binh, khi nào có manh mối thì sẽ liên lạc tâm thức để báo cáo tình hình cho Vân Nhi biết.
Lạc Thiên được cử đi về phía Tây của trấn, nơi đây là một khu với những ngôi nhà gỗ cũ kỹ và xập xệ đặt san sát nhau, đôi khi lởm chởm những căn đổ nát bị bỏ hoang mọc đầy cỏ dại.
Cảm giác mọi thứ ở đây khá âm u, một vài chiếc đèn lòng màu đỏ được treo ở trước nhà dân cũng không thể làm cái màu tối tâm của nơi này vơi đi.
Tháo mặt nạ và mũ trùm ra, Lạc Thiên đảo bước đi trên con đường đất rộng tám thước, hai bên là hai dãy nhà cũ kĩ còn chưa mở cửa dù mặt trời đã sớm ló dạng.
Lạc Thiên cố tìm một người để hỏi thăm tung tích về Thần Rùa. Thế nhưng nơi đây không có mấy người qua lại, chủ yếu là vài người lớn tuổi thức dậy sớm để vận động tay chân.
Rồi bỗng nhiên khi đang đi trên đường, ánh mắt Lạc Thiên liếc nhìn vào một con hẻm. Nơi đó có một thanh niên đang ngồi bên đường tay cầm một vật gì đó rất lạ trong như ống tre.
Lạc Thiên nhìn qua thì thấy tay phải hắn cầm chắc ống tre kia, tay trái chăm lửa đốt vào cái lỗ trên thân ống, đầu ống thì đưa lên miệng hít một hơi, sau đó hắn ngửa mặt lên trời, hai mắt nhắm nghiền, miệng nhả khói điệu nghệ như đang hưởng thụ một cảm giác phê pha nào đó.
Thấy thế Lạc Thiên liền lại hỏi thăm:
- Đại huynh hút cái gì mà trong thích vậy ạ?
Nghe có người hỏi chuyện, người đó mở mắt ra ngó về phía trước nhìn, đồng tử có vẻ giản ra, hắn hất cằm nói:
- Đây là cỏ thơm của vùng biên giới, hít thử không, phế lắm đó! - vừa nói hắn vừa đưa cái ống tre bự bằng cùm tay ra mời Lạc Thiên.
Thấy vậy thì hai mắt Lạc Thiên sáng lên, chàng hí hửng ngồi xuống đáp:
- Ồ, đã vậy, cho đệ hít với!
Lạc Thiên vừa ngồi xuống thì người đó liền đưa đầu ống tre lên miệng Lạc Thiên, sau đó chăm lửa ở dưới thân ống đốt lên một loại cỏ đã khô được nhét ở trong cái lỗ.
- Hít mạnh đi! - sau khi cỏ cháy đỏ, người đó ra hiệu cho Lạc Thiên.
Nghe vậy Lạc Thiên hít một cái thật mạnh, âm thanh "rétttt..." kéo dày phát ra từ thân ống tre.
Ngay sau khi hít vào một hơi mạnh, Lạc Thiên ngửa mặt lên trời nhắm mắt nhả khói ra. Cảm giác đầu tiên là sự cay nồng xộc thẳng l·ên đ·ỉnh đầu khiến Lạc Thiên hơi cau mày khó chịu.
Ngay sau đó, đầu chàng bắt đầu chao đảo, những ảo ảnh mơ màng liên tục hiện lên trong tâm trí, chàng nhìn thấy mình như đang bay lượn trên không trung, một cảm giác siêu thoát lạ kỳ.
Rồi bỗng nhiên mọi thứ trở nên quay cuồng, Lạc Thiên không còn ngồi vững, chàng ngã lăn ra đất, tâm trí đảo điên, không còn nhận thức được điều gì và từ từ ngất đi trong vòng quay vô tận của ảo ảnh mơ màng.
***
Đến khi tỉnh lại, chưa kịp biết mình đang ở đâu thì Lạc Thiên sững người khi thấy cơ thể mình lõa lồ không một mảnh vải che thân và bị trói chặt hai tay treo lơ lửng trên không trung.
Nhìn ra xung quanh thì Lạc Thiên thấy đây là một căn phòng trống khá rộng lớn, thế nhưng mọi thứ ở xa tối đen như mực và chỉ có ánh sáng từ cái cửa sổ gần đó chiếu thẳng vào cơ thể trần trụi của chàng.
Chưa kịp hoàn hồn, Lạc Thiên vừa định giãy dụa tìm cách thoát ra thì bỗng nhiên có nhiều tiếng cười khúc khích của nữ nhi phát ra từ trong những vệt tối.
Những tiếng cười đùa càng lúc càng rõ dần, Lạc Thiên cảm nhận được có nhiều người đang tiến về phía mình.
Và rồi trong sự xấu hổ tột độ của Lạc Thiên, bốn người con gái xuất hiện trước mặt chàng, bọn họ chỉ mặc một cái áo yếm phong phanh bên trên, bên dưới là một cái quần vài mỏng manh như màn tơ.
Bọn họ cười đùa khúc khích đứng xung quanh nhìn ngắm thân thể trần trụi của Lạc Thiên:
- Ôi con hàng này ngon quá các tỷ muội à!
- Thật sự là rất chất lượng đó nha, không uổng công bỏ một số tiền lớn để mua nó.
- Nhìn khuôn mặt góc cạnh cùng cơ bắp săn chắc này đi, không chịu nổi nữa mà.
- Còn cái kia nữa kìa, nó đang từ từ lên rồi này hí hí.
Khi bị những xuân nữ mơn mởn với da thịt nõn nà ăn mặc thiếu vải bao vây xung quanh, một cảm giác rạo rực đã dâng lên bên trong Lạc Thiên làm cái khúc củi ở dưới cương lên trong vô thức.
Mọi thứ diễn ra đối với Lạc Thiên lúc này như một vở bi hài kịch, chàng không biết chuyện gì đang diễn ra trong cái cuộc đời của chàng nữa.
Rồi sau môt hồi bình phẩm một cách thích thú thì bốn cô nương đó bắt đầu tiến đến sờ soạng lên cơ thể Lạc Thiên. Một người vừa từ phía sau cạ ngực vào lưng Lạc Thiên vừa chồm ra phía trước hôn lên cổ chàng và nói nhỏ:
- Cục cưng quả là cực phẩm đấy, bọn tỷ chịu hết nổi rồi này!
Rồi một người khác từ bên phải liên tục đưa tay vận vê trước ngực Lạc Thiên vừa nói:
- Hôm nay phải phục vụ bốn tỷ tỷ xinh đẹp cho đoàn hoàn nghe hôn.
Một người khác lại ở bên trái tay thì xoa xoa cái bụng của chàng môi thì nhẹ nhàng áp sát hôn lên má chàng một cái rồi âu yếm nói:
- Ôi cái sự lực lưỡng này thật là khiến người ta rạo rực mà.
Rồi một người từ phía trước táo bạo hơn nữa, cô ta từ từ tiến đến gần áp sát cái khúc gỗ đang cương cứng của Lạc Thiên và định đưa tay nắm lấy nó.
Lúc này dù dục tình đã rạo rực, thế nhưng bỗng nhiên hình ảnh Vân Nhi hiện lên trong tâm trí Lạc Thiên, ngay lập tức chàng bừng tỉnh khỏi những dục vọng bao quanh.
Rồi khi Lạc Thiên vừa định bật Chí Tôn nhãn lên thì bỗng nhiên chiếc cửa sổ hình vuông phía bên bức tường b·ị đ·ánh tan thành. Một thân ảnh thiếu nữ xông vào như một anh hùng vung kiếm quát to:
- Dám h·ành h·ung người giữa thanh thiên bạch nhật, cách ngươi chán sống rồi.
Chưa kịp để ai hiểu chuyện gì xảy ra, cô nương kia trong bộ thanh y xông lên chém tới tấp vào bốn người kia khiến bọn họ bỏ chạy tán loạn.
Có người may mắn thoát được thì không sau, còn người không may thì ở lại bị cô ta chém cho mấy nhát rồi mới thả đi.
Đến khi đã chẳng còn ai để chém thì cô ta mới dừng lại. Lạc Thiên chỉ ngơ ngác đứng nhìn chứ cũng chả biết chuyện gì đang diễn ra, mọi thứ đến với chàng cứ như một câu chuyện bi hài, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
Rồi cô nương kia bỗng nhiên quay lại thấy cơ thể không một mảnh vải của Lạc Thiên thì hét toáng lên vội quay mặt ra chỗ khác quát tháo:
- Á... sao ngươi không mặc gì chứ, đúng là vô sỉ mà!
Khỏi phải nói, Lạc Thiên lúc này mặt mày đần thối, chả biết là cô nương này có hiểu mình đang làm gì không nữa, chàng đáp lời cô ấy:
- Cô không thấy tôi bị trói à, tất nhiên là bị bọn ma nữ làm nhục rồi, còn hỏi nữa, thật tình!
- Làm nhục sao? - cô nương đó ngây thơ hỏi - nếu vậy ngươi đừng buồn nhé, dù giá nào cũng phải cố sống, tuyệt đối không được nghĩ quẩn - cô nương đó nhỏ nhẹ an ủi Lạc Thiên.