Chương 1: Đứa Con Của Trời
Năm 1406, nhìn thấy vận nước đã suy, Hồ Nguyên Trừng quyết định hiến tế Thần Cơ Sang Pháo chiếu thẳng một vầng hào quang lên trời cao.
Ngay tối hôm đó, trên đỉnh núi Yên Tử, sấm chớp đùng đùng, cuồng phong ngưng tụ, hàng loạt vì sao chiếu xuống một địa điểm, một thiên thạch rơi thẳng xuống đỉnh núi.
Sau đó lớp đá bên ngoài thiên thạch vỡ vụn, một quả trứng vàng phát sáng lăn ra, nó lăn xuống bờ suối, rồi lại trôi đi theo dòng nước.
Trôi mãi, trôi mãi thì đến phía sau chùa Trúc Lâm ở lưng núi Yên Tử. Hôm đó, một vị tăng tăng nhân đi gánh nước thấy quả trứng phát sáng thì vớt lên đem vào chùa xem thử.
Sau khi vào chùa, quả trứng lại xuất hiện những vết nứt, dường như thứ bên trong sắp nở ra.
Quá hiếu kỳ, rất nhiều tăng nhân đã bao quanh quả trứng để xem chừng nó. Cuối cùng bùm một cái, quả trứng nở ra một cậu bé răng tóc mọc đầy đủ, tay chân phát triển, hệt như trẻ ba tuổi vậy. Đặt biệt đôi mắt cậu bé phát sáng, đồng tử có hình ngôi sao sáu cánh màu vàng kim.
Cảm thấy quá kỳ lạ, các tăng nhân quyết định gọi trụ trì Thiên Không ra xem thử thế nào. Khi Thiên Không vừa ra tới, ông nhìn đứa trẻ mà mặt mày trắng bệch, chân như đứng không vững, miệng lắp bắp nói:
- Không... không thể nào, đây chính là... Chí Tôn Nhãn trong truyền thuyết.
- Đó là gì vậy thưa trụ trì? - một tăng nhân hỏi.
- Tương truyền rằng, người mang trong mình con mắt chí tôn, tương lai định sẵn sẽ trở thành vua.
Tất cả ai nấy đều bàng hoàng, rồi có một người lại hỏi:
- Nếu vậy bây giờ tính sao với đứa trẻ này đây thưa trụ trì?
Trụ trì Thiên Không vuốt cằm một hồi lâu suy tư rồi nói:
- Vận nước đã suy, có lẽ đứa trẻ này là người mà bề trên gửi xuống để cứu giúp Đại Việt ta. Hôm nay nó đã tới chùa thì âu cũng là ý trời muốn chúng ta cưu mang nó, thôi thì cứ thuận thiên mà hành. Tuy nhiên, đứa trẻ này tương lai đã định sẵn sẽ là người của loạn thế, không thể để cho nó xuất gia được.
Mọi người hoang mang, rồi một tăng nhân lại nói:
- Vậy là chúng ta sẽ nuôi dưỡng một người trần tục ở trong chùa sao thưa trụ trì?
- Đúng vậy, nhưng có lẽ ta sẽ đích thân kèm cặp nó, nên các con cũng đừng lo.
Nói tới đây mọi người có vẻ vui mừng, rồi một người nói:
- Vậy là từ giờ chúng ta có thêm một người tiểu đệ rồi, cũng nên đặt cho tiểu đệ đệ một cái tên đi sư phụ.
- Đúng đó! Đúng đó! - mọi người nhốn nháo.
Thiên Không vuốt cằm một hồi lâu rồi nói:
- Đứa con của trời! Thế nên nó sẽ tên Thiên, hôm nay có thêm một tiểu đệ, đó cũng coi như một niềm vui của các con. Vậy thì gọi là Lý Lạc Thiên đi, một niềm vui lớn từ trời cao ban đến...
***
Sau hôm đó Lạc Thiên được nuôi dạy bên trong chùa Trúc Lâm, các sư huynh thì tất bật chăm trẻ từ ngày đến đêm, dù vất vả nhưng mà vui vì Lạc Thiên lớn rất nhanh.
Khi mới lên sáu thì Lạc Thiên đã như trẻ chín, mười tuổi, thể chất hơn người, quậy phá cũng kinh thiên động địa, nhiều lần khiến cả chùa náo loạn.
Rồi cậu được trụ trì Thiên Không tự tay truyền thụ võ học, cách điều khiển nhãn lực, và cả cách đối nhân xử thế. Thiên Không dồn hết tâm huyết vào người học trò bởi vì ông biết sau này cậu nhóc này sẽ là tương lai của đất nước.
Rồi thấm thoát cũng mười lăm năm trôi qua kể từ cái ngày Lạc Thiên rơi từ trên trời xuống. Lúc này chàng chỉ mới mười lăm tuổi mà cơ thể đã phát triển như một người trưởng thành, cao to lực lưỡng, khí phách oai hùng, xứng danh Đứa Con Của Trời.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, Lạc Thiên được giao đi làm nhiệm vụ quan trọng, đứng trước cổng chùa, trụ trì cùng các vị sư huynh đứng tạm biệt Lạc Thiên, trong giờ phút chia ly, trụ trì Thiên Không nói vài lời với người đệ tử:
- Từ giờ, dù có xảy ra chuyện gì, dù có sinh li t·ử n·ạn cũng tuyệt đối không được nói con là người của Trúc Lâm và càng không được nói con là đệ tử của ta. Bởi vì tương lai loạn thế binh biến, khó tránh khỏi việc chém g·iết, mang danh đệ tử tục gia thì không hay cho lắm, con có hiểu không?
- Con hiểu thưa sư phụ - Lạc Thiên khẳng khái đáp.
- Con phải nhớ kỹ, nhiệm vụ của con là giúp đỡ bách tính đánh đuổi giặc Minh, ngày nào mà giặc Minh còn trên mảnh đất Đại Việt thì ngày đó con không được phép trở về đây, phải khắc cốt ghi tâm lời này của ta, sống là con dân Đại Việt thì c·hết, cũng là vì Đại Việt.
Lạc Thiên quỳ xuống, dập đầu rồi nói:
- Con xin thề, ngày con trở về sẽ là ngày Đại Việt thái bình.
Lúc này có rất nhiều sư huynh đã rưng rưng nước mắt, một người nói:
- Tôi còn nhớ cảnh tôi đút sữa cho nó dường như chỉ mới vừa hôm qua đây thôi.
- Mới ngày nào tôi còn thay quần cho nó mà giờ phải để nó đi rồi hay sao, hic.
Rồi đại sư huynh bước lên đỡ Lạc Thiên dậy và nói:
- Thiên đệ, dù mai này đệ có đi đến phương trời nào và dù rằng đệ có trở thành người ra sao, thì đệ hãy nhớ kỹ một điều, tất cả các sư huynh vẫn luôn yêu thương đệ hết lòng.
Lạc Thiên nước mắt hai dòng lai láng, ôm lấy đại huynh rồi nói:
- Đệ cũng luôn yêu quý các huynh.
Rồi tất cả các huynh đệ lao vào ôm nhau khóc sướt mướt. Trụ trì thấy vậy thì vội lao vào lôi Lạc Thiên ra khỏi đám đông, vừa lôi ong vừa quát lớn:
- Thôi, thôi, để cho nó đi, bộ tính đứng đấy khóc tới trưa luôn hay gì? Mấy cái đứa này!
Rồi sau đó Lạc Thiên vẫy tay chào tạm biệt mọi người và đi xuống núi, đánh dấu thời khắc Đứa Con Của Trời chính thức xuất sơn...
***
Bước đi trên một con đường đất phía Nam An Bang, một vùng đất rộng lớn thuộc Đông Bắc Đại Việt.
Thiếu niên với dung mạo tuyệt mỹ, đôi mắt màu vàng cùng bộ hoàng y, vát trên vai một cây chùy gai hai thước, đó chính là Lạc Thiên.
Sau khi xuống núi và đi lang thang vài ngày thì hôm nay chàng đến một thành nhỏ, trên nóc thành có một cái bảng để tựa là Mộc Thành.
Khi vào thành, Lạc Thiên bị những người đi đường chú ý khá nhiều, nhưng đây cũng là chuyện thường vì chàng sở hữu một khuôn mặt anh tú đầy góc cạnh, cơ thể tráng kiện, bước đi hiên ngang, uy vũ ngất trời, luôn khiến người khác phải ngước nhìn.
Đang trong lúc bị cả nam lẫn nữ nhìn mình với ánh mắt trầm trồ thì bỗng nhiên, Lạc Thiên nhìn thấy có một đám người đang bu đông phía trước.
Vì tò mò, chàng tiến lại xem thử có chuyện gì. Khi đến nơi thì thấy ai nấy đều nháo nhào nhìn vào một tờ thông báo dán trên tường.
Trong đó ghi: Nhà phú hộ Đặng tổ chức kén rể. Không cần yêu cầu gì nhiều, chỉ cần được Đặng tiểu thư xem mặt và cảm thấy ưng ý là được. Dù vậy, tiêu chí đầu vào phải là nam nhân có dung mạo anh tuấn kiệt xuất. Nếu muốn tham gia, các anh tài hãy đến nhà phú hộ Đặng để ghi danh cho buổi xem mắt diễn ra vào chiều nay.
Sau khi đọc xong tờ thống báo thì Lạc Thiên nghĩ thầm:
- Kén rể à? Cũng được, trước khi lật tung cái thiên hạ này lên thì mình sẽ kiếm một nương tử trước.
Nghĩ rồi Lạc Thiên hỏi thăm người dân để tìm đường đến nhà phú hộ Đặng. Đi cả nửa ngày trời thì cũng đến nơi.
Nhà ông phú hộ rất to, có một dãy tường dài và cao bên ngoài, xa xa phía trong có mấy ngôi nhà mái ngói to đùng, vừa nhìn là đã biết ngay nhà của người giàu có.
Lạc Thiên nghĩ bụng nếu mà được làm rễ trong nhà này thì cũng được gọi là lập nghiệp thành công chứ chẳng đùa.