Chương 18: Phân Loại Thần Binh
Vài hôm sau, có thông tin một món Thần Binh xuất hiện ở bắc Tuyên Quang, Lạc Thiên và Vân Nhi tức tốc tới đó. Bọn họ đi mười ngày mười đêm thì cũng tới nơi.
Bắc Tuyên Quang là một vùng đất với những ngọn núi cao và những thung lũng trùng trùng điệp điệp.
Thi thoảng đi trên đường, cả hai còn bắt gặp những con sông có màu xanh lục chạy dài dưới chân những ngọn núi, cảnh vật phải nói là hết sức kỳ vĩ, quả xứng với danh xưng đệ nhất phong cảnh Đại Việt.
Sáng hôm nay, bọn họ đi đến trước một thung lũng, ngồi trên bãi cỏ xanh bên đường, Lạc Thiên hỏi:
- Nè nương tử, mới sáng sớm mà đã phải đi rồi, trời lạnh gần c·hết, sương mù thì dày đặc, nhìn xa chẳng thấy gì, nhìn gần thì cũng mờ mờ. Có thật là nơi thâm sơn cùng cốc này có Thần Binh không?
Vân Nhi đứng kế bên, nàng chịu lạnh quen rồi nên cái thời tiết xe lạnh của vùng cao này khá lý tưởng với nàng.
Nhưng còn Lạc Thiên thì cứ càm ràm mãi làm nàng nhức hết cả đầu. Thế là nàng buộc phải ngồi xuống dỗ ngọt cái tên tướng công trẻ con của nàng:
- Ngoan đi, vài hôm về nhà th·iếp sẽ thưởng cho! - vừa nói Vân Nhi vừa xoa đầu Lạc Thiên.
Lạc Thiên tròn mắt nhìn Vân Nhi, như không tin vào hiện thực:
- Ụa, tưởng ta càm ràm thì nàng sẽ cáu gắt chứ, sao nay dịu dàng vậy?
Cái môi Vân Nhi bắt đầu giật giật, nhưng nàng vẫn mỉm cười hiền hòa:
- Người ta nói nhỏ nhẹ thì nghe đi, đừng có hỏi nhiều, sẽ không hay đâu!
Giọng nói mềm mại của Vân Nhi làm Lạc Thiên toát mồ hôi lạnh, chàng nín luôn, chả dám than vãn gì thêm.
Rồi từ trong màn sương mờ, một người đàn ông từ từ bước tới chỗ hai người họ. Người này dáng người khá gầy, tuổi tầm ba mươi trở lên, mặc một bộ đồ màu đỏ, trên áo có hoa văn hình những con quạ đen, trong khá kỳ lạ.
Người đó tiến đến chắp tay cúi người nói:
- Khấu kiến Thủ lĩnh, Lý công tử!
Vân Nhi quay qua thấy một người đàn ông tuổi trung niên mặc áo có hoa văn quạ đen thì nhận ra là Tam Long Thạch Hưng, Vân Nhi nghiêm mặt nói:
- Vẫn trễ giờ như mọi khi, bọn con đã đến đây nữa canh giờ rồi đấy Thạch thúc!
Mới ra đã bị khiển trách, Thạch Hưng gãy đầu mấy cái rồi cười gượng đáp:
- À thì, khi sáng thúc đau bụng tí ấy mà, thông cảm cho thúc, nói chung cũng có tuổi rồi!
- Mới ba mốt, ba hai mà tuổi cái gì? Mà thôi bỏ qua chuyện đó đi - Vân Nhi quay qua giới thiệu người trong bang cho Lạc Thiên - đây là Tam Long Thạch Hưng, mọi người thường gọi là Thạch thúc thúc. Còn đây như thúc đã biết, Lạc Thiên, tướng công của con!
- Thạch thúc! - Lạc Thiên chắp tay cúi đầu nói.
- Ùm, mà sao ra đường lại bịt mặt, bịt mày vậy, sợ nữ nhân thấy rồi c·ướp tướng công của con đi à? - Thạch Hưng gật đầu với Lạc Thiên rồi quay qua nói với Vân Nhi.
- À ùm... cũng đại khái là như vậy - Vân Nhi khua tay nói qua loa cho qua chuyện.
Lạc Thiên thì méo mặt, hôm trước chàng nghe Vân Nhi nói là sợ người ta thấy Chí Tôn nhãn, giờ hóa ra là sợ các cô nương thấy mặt chàng, nương tử của chàng cũng khéo giữ tướng công phết.
Thạch Hưng nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Vào trong thung lũng thì phải gỡ mặt nạ với tháo mũ ra nhé, chúng ta từ bên ngoài vào mà ăn mặt như thế dễ bị chú ý.
Nghe xong thì Vân Nhi gật gù vuốt cằm suy nghĩ một chốc rồi kéo Lạc Thiên qua một gốc nói nhỏ:
- Cho chàng lộ mặt nhưng mà phải ý tứ nha, lệch nhịp là ăn đòn đấy!
Lạc Thiên méo mặt, chàng đào hoa đến mức khiến Vân Nhi lo lắng vậy sao? Nếu đã vậy thì lần này Lạc Thiên phải chứng minh cho Vân Nhi thấy chàng tuyệt không phải là người lăng nhăng. Chàng quả quyết đáp:
- Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không làm nàng thất vọng!
Nghe Lạc Thiên nói chắc nịch như vậy thì Vân Nhi gật đầu xong quay qua che miệng ho một cái rồi nghiêm giọng nói với Thạch Hưng:
- E hèm... mà tình hình trong đó thế nào vậy Thạch thúc?
Thạch Hưng từ nãy giờ thì ngơ ngác chẳng biết phu thế nhà này xì xầm to nhỏ gì, rồi khi nghe Vân Nhi hỏi thì ông đáp:
- Tình hình là ở trong đó có một trấn lớn gọi là Trấn Địa Ngục!
- Trấn Địa Ngục! Cái tên nghe ghê vậy thúc? - Vân Nhi trầm mặt.
- Đúng vậy, nơi này rất ghê rợn và không chứa chấp người ngoài, chúng ta chỉ có thể ở trong đó mười hai canh giờ, nếu sau mời hai canh giờ không ra ngoài thì sẽ mãi mãi bị giam giữ linh hồn ở trong đó, vĩnh viễn không được siêu thoát.
- Cái gì? - Vân Nhi có vẻ lo lắng - chỉ có mười hai canh giờ thôi sao?
- Đúng vậy - Thạch Hưng nghiêm giọng - khi vào đó thì chúng ta phải tức tốc chia nhau ra tìm kiếm tung tích của Thần Binh, khi có thông tin thì hợp lại rồi cùng t·ấn c·ông. Tuyệt đối không được gây rắc rối tránh rơi vào những chuyện phiền phức mất thời gian.
Nghe xong thì Vân Nhi vuốt cằm lia lịa, nàng có vẻ căn thẳng, chuyện chạy đua với thời gian này rủi ro rất cao, nó khiến nàng nhất thời lo lắng, nhất là lo cho cái tên tướng công của mình cứ hay bị lỗi kỹ năng, không biết vào đó có ổn không nữa.
Rồi Thạch Hưng nói tiếp:
- Trong đó nghe nói có một vị thần trên là Thần Rùa. Tung tích rất bí hiểm, chỉ biết khi ông ta nổi giận sẽ nổi gió to bão lớn trừng phạt người dân, nghe rất giống khả năng của Kiếm Quy Phong, một thanh kiếm vô cùng hiếm có liệt vào hạng Thần Thoại.
- Thần Thoại là hạng gì vậy ạ? - Lạc Thiên thắc mắc.
Nghe vậy thì Vân Nhi quay qua đáp:
- Thần Binh chia làm năm hạng đó là Thường, Sử Thi, Thần Thoại, Hoàng Kim và Hủy Diệt. Trong đó Thần Thoại trở lên là những Thần Binh quý hiếm, không dễ để tìm được, và sức mạnh của chúng cũng không tầm thường.
- Nhưng mà lấy thước đo nào để phân loại Thần Binh? - Lạc Thiên hỏi.
Vân Nhi lại ôn tồn:
- Thần Binh được chia thuộc tính, có bốn thuộc tính là t·ấn c·ông, tốc độ, ma pháp và phòng thủ. Thần Binh càng mang cùng lúc nhiều thuộc tính thì càng được xếp hạng cao. Trong đó tương ứng loại thường mang một thuộc tính, Sử Thi mang hai, Thần Thoại mang ba, và Hoàng Kim mang cùng lúc cả bốn thuộc tính.
- Thế loại Hủy Diệt là như nào?
- Thần Binh Hủy Diệt có một thuộc tính duy nhất, đó là thuộc tính hủy diệt, nó có sức mạnh kinh khủng nhất, có thể hủy diệt mọi thứ trong chớp mắt. Và Nỏ Thần là Thần Binh được xếp vào loại Hủy Diệt.
- Thế có thể dùng mắt thường để phân biệt các loại Thần Binh hay không?
- Loại Thường thì ngoại hình sẽ như binh khí bình thường, loại Sử Thi sẽ có hoa văn lạ, loại Thần Thoại thì vừa có hoa văn vừa có thêm một vòng khí tức uốn lượn. Loại Hoàng Kim thì có hai cái trên kèm theo một ánh vàng mờ lấp lánh. Còn loại Hủy Diệt thì có ba cái trên kèm theo một ngoại hình rất hầm hố và to lớn.
- Ồ... ra là vậy! - Lạc Thiên vuốt cằm gật đầu tâm đắc nói.
- Nhớ gì không mà ồ? - Vân Nhi liếc mắt hỏi.
- Ồ... không, hì hì! - Lạc Thiên cười trừ!
Vân Nhi ôm mặt thở dài ngao ngán, nếu không có người ngoài thì có lẽ nàng đã ký đầu Lạc Thiên một cái cho bỏ ghét. Rồi nàng cố nén đau thương quay qua nói với Thạch thúc:
- Ngoài cái tên Thần Rùa ra thì không còn manh mối gì hả Thạch thúc?
Thạch Hưng đứng nghe phu thê họ đối đáp mà muốn ngủ gật, rồi khi Vân Nhi hỏi thì ông mới tỉnh một tí rồi đáp:
- À ùm, không, ngoài việc phải rời khỏi đó đúng giờ này ngày mai và cái tên Thần Rùa ra thì chẳng còn gì.
Vân Nhi lại vuốt cằm trầm tư suy nghĩ một chốc rồi nói:
- Nếu vậy thì cứ vào trong rồi từ từ nghĩ cách, đứng ngoài này con không có nhiều dữ kiện để đưa ra phán đoán.