Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 17: Tướng Công Nhõng Nhẽo




Chương 17: Tướng Công Nhõng Nhẽo

Rồi bóng hình đó bước tới trước giường, vẫn mái tóc đung đưa trước trán, vẫn ánh mắt ướt át nhìn chàng, vẫn đôi môi căng mọng đỏ thẫm, vẫn làn da trắng mịn như lụa. Vẫn là nó, là tất cả những gì Lạc Thiên không bao giờ quên.

Rồi chàng từ từ hé môi cười hiền hòa nói:

- Nương tử...

Thế nhưng dù Lạc Thiên đã be bét liệt giường, dù chàng đã chủ động làm hòa trước nhưng Vân Nhi vẫn rất cay cú.

Nàng bước tới trước giường, trưng ra một khuôn mặt không cảm xúc nhìn xuống Lạc Thiên, giọng lạnh toát:

- Còn biết ta là nương tử à?

- Còn chứ, hề hề! - Lạc Thiên cười tươi nói.

- Hứ, rồi làm gì mà gãy ba cái xương sườn, thân thể thì bé bét, nguyên khí thì cạn kiệt. Bộ tính bỏ mạng ở đây luôn hay gì? - Vân Nhi cau có.

- Tại lỗi kỹ năng tí ấy mà - Lạc Thiên vẫn chỉ biết cười chứ cũng chẳng biết làm gì khác, đúng là hôm đó lỗi thật, nếu chàng ăn no thì mọi chuyện đã có thể dễ dàng hơn.

- Lại lỗi - Vân Nhi trừng mắt - lần trước cũng lỗi, lần này cũng lỗi, lỗi thêm mấy lần nữa chắc đem chôn mấy người luôn quá.

- Thôi mà... đừng có giận nữa, mai mốt hứa sẽ cẩn thận hơn, hông để lỗi nữa đâu - vừa nói Lạc Thiên vừa nắm lấy tay Vân Nhi và xoa xoa để dỗ nàng.

Vân Nhi không phản kháng, nhưng nàng vẫn mặt lạnh, liếc nhìn Lạc Thiên bằng nửa con mắt:

- Hứ, phải cẩn thận rồi còn phải gì nữa?

Nếu như là Lạc Thiên của vài hôm trước thì sẽ không hiểu được điều Vân Nhi muốn nói, thế nhưng Lạc Thiên vào lúc này đã giác ngộ được chân lý của đạo phu thê, chàng cười tươi đáp:

- Hì hì, phải nghe lời nương tử ạ!

Nghe thấy vậy thì Vân Nhi rút tay lại khoanh trước ngực, cơ mặt giãn ra một tí, nàng gật đầu rồi nhẹ giọng:



- Giỏi! Tối sẽ thưởng cho!

Nói rồi Vân Nhi quay lưng bỏ đi, để lại Lạc Thiên ở đây mừng rỡ ra mặt vì vừa làm nương tử hết giận.

Cái cảm giác bị Vân Nhi giận đối với chàng nó khó chịu vô cùng, và khi cởi bỏ được cảm giác đó là cởi bỏ được sợi xích buộc chặt trái tim quặn thắt mấy ngày nay của chàng.

Lạc Thiên hiểu ra một điều, sẽ có những lúc chàng và nàng xảy ra cãi vã, nhưng đến cuối cùng dù ai đúng ai sai, sự hòa thuận vẫn là thứ quý giá vô bờ bến đối với cả hai…

***

Cây thương hôm trước Lạc Thiên đoạt được chính là Thương Lửa Thiên, một trong mười hai Siêu Cấp Thần Binh. Khi biết tin đã đoạt được thương thì Tiểu Vy cũng rời đi trước khi Lạc Thiên tỉnh lại, có lẽ nàng ấy đã cố tránh mặt chàng nên mới vội vã như vậy.

Sự việc hôm trước lỗi cũng một phần ở Lạc Thiên, dù sao cũng là người trong cùng một bang, chàng tự nhũ sau này gặp lại nhất định sẽ phải nói lời xin lỗi nàng ấy cho phải phép.

Rồi sau khi thương thế đã bình phục, Lạc Thiên và Vân Nhi lại trở về nhà ở Mộc Trấn để ngồi đợi tin tức của Siêu Cấp Thần Binh.

***

Vài ngày sau, trong tiết trời xe lạnh của buổi chiều đông, có một vài hạt mưa trái mùa đang râm rang rơi trên mái ngói, ở bên trong căn phòng của đôi phu thê trẻ tuổi, Vân Nhi đang ngồi trên một cái ghế gỗ dài, tay cầm quyển kỳ thư, hai mắt nheo lại chăm chú đọc kỹ từng chữ một.

Nàng tựa lưng vào thành ghế, hai chân gác trên đùi Lạc Thiên, chiếc váy trắng vén qua một bên để lộ đôi chân thon dài không một vết muỗi đốt.

Ngồi bên cạnh, Lạc Thiên vừa xoa bóp bàn chân cho Vân Nhi vừa xuýt xoa nhìn ngắm vẻ đẹp của nương tử mình, rồi bất giác chàng vu vơ hỏi:

- Sao da của nàng vừa trắng mà còn vừa mịn màng như da em bé được hay vậy?

Lúc này Vân Nhi đang chăm chú đọc sách, sau khi nghe Lạc Thiên hỏi thì nàng với tay cầm tách trà lên hớp một ngụm rồi bình thản đáp:

- Đó là sự diệu kỳ của tạo hóa đấy, cảm ơn ông trời đã ban cho chàng một nương tử hoàn mỹ đi.

Nghe thấy vậy thì Lạc Thiên ngước mặt lên trần nhà, chàng nhắm mắt lại thầm trách ông trời cho chàng va vào cái bể khổ này, ngày nào cũng phải hầu hạ thê tử, riết rồi chàng chán chả buồn nói.



Vân Nhi liếc qua nhìn thấy cái mặt cảm ơn ông trời mà nhăn như khỉ của Lạc Thiên thì chỉ muốn đá cho một cái bỏ ghét:

- Đang cảm ơn hay đang trách trời vậy?

Lạc Thiên méo mặt vì suy nghĩ của mình đã bị nhìn thấu, chàng vội vàng quay qua nở một nụ cười thật tươi sau đó xít lại khom người áp vào lòng Vân Nhi thì thầm:

- Nương tử tốt thế này, cảm ơn còn không hết, sao mà trách được!

Lạc Thiên lúc này như con mèo con vậy, nhưng mà Vân Nhi vẫn chưa muốn vuốt ve con mèo này, nàng vẫn chăm chăm nhìn vào quyển sách, giọng dửng dưng nói:

- Vậy chứ ta biết có kẻ đôi khi không hài lòng mấy với vị nương tử này ấy chứ, đại loại như những lúc xoa bóp, đấm vai đồ chẳng hạn!

Nghe Vân Nhi nói vậy thì Lạc Thiên chợt nhận ra mình cứ hay mặt nhăn, mày nhó khi chăm sóc nàng, điều đó vô tình làm Vân Nhi cảm thấy như là nàng đang ép buộc chàng vậy.

Biết mình có lỗi, Lạc Thiên ngưng xoa bóp, chàng đưa tay vòng qua ôm eo Vân Nhi rồi làm nũng trong lòng nàng:

- Có đâu... người ta cam lòng mà, hic! Dù đôi lúc mặt mày có hơi khó coi nhưng mà mỗi việc ta làm cho nàng đều mong muốn nàng vui, tuyệt chưa bao giờ có ý nghĩ không vừa lòng, híc!

Nghe thấy cái giọng phụng phịu của Lạc Thiên thì Vân Nhi mới ngó xuống coi thử. Nàng tự hỏi lúc này Lạc Thiên đang nhõng nhẽo với nàng sao?

Nàng chỉ vu vơ nói như vậy thôi, không ngờ chàng ấy lại mếu máo rồi còn co ro trong lòng nàng như vậy.

Nhiều khi Vân Nhi cũng tự hỏi nàng có lấy nhằm một đứa con nít về làm tướng công không nữa, sao mà như đứa trẻ thế này không biết.

Thấy vậy thì Vân Nhi lòn tay lên vuốt ve phía sau gáy của Lạc Thiên, nàng khẽ khom xuống cạ cằm vào đầu chàng rồi nhẹ nhàng nói:

- Không tin!

- Tin đi mà nương tử... - Lạc Thiên áp mặt vào ngực Vân Nhi vùng vằng nói.

Lúc này thấy tướng công quá là nhõng nhẽo khiến nàng dù có muốn tập trung đọc sách cũng khó, Vân Nhi đặt quyển sách qua một bên rồi choàng hai tay ra sau ôm Lạc Thiên, nàng thì thầm vào tai chàng:



- Tối nay phải làm tám hiệp mới tin!

Nghe tới đây thì Lạc Thiên lại khóc òa lên, chàng chòm lên vừa hôn liên hồi vào cái cổ trắng mịn của Vân Nhi vừa mè nheo:

- Không được đâu tương tử, như vậy tướng công sẽ c·hết mất!

Lúc này Vân Nhi tủm tỉm cười trong sự đau khổ của Lạc Thiên, nàng tinh nghịch nói:

- C·hết cũng phải làm, như vậy th·iếp mới tin chàng được chứ, có đúng không?

Nghe xong thì Lạc Thiên không còn cãi được nữa, chàng cúi đầu rầu rĩ xác định tối nay sẽ phải tử chiến, lúc này nước mắt đã hai hàng lênh láng, chàng thút thít nói:

- Được rồi, tối nay ta sẽ hầu hạ nàng cho đến c·hết!

Thấy vậy thì Vân Nhi đẩy Lạc Thiên ra, nàng đưa tay lên lau hay hàng nước mắt lăng dài trên gò má của Lạc Thiên, sau đó nàng nhìn thẳng vào mắt chàng và nói:

- Nếu vậy thì giờ làm luôn đi, tới tối cũng vừa đủ tám hiệp!

Lạc Thiên đơ người nhìn Vân Nhi chàng không ngờ nàng lại ác với chàng như vậy, rồi không kìm lòng được, Lạc Thiên lại dụi mặt vào ngực Vân Nhi gào khóc, vừa khóc chàng vừa nói trong sự tủi hờn:

- Không chịu đâu... nương tử ăn h·iếp tướng công, muốn bức ép tướng công đến c·hết mới thôi!

Vân Nhi đơ ra, nàng chưa bao giờ thấy Lạc Thiên khóc to đến như vậy, nước mắt của chàng ứa ra ướt đẫm cả vào áo yếm của nàng.

Đến đây thì Vân Nhi cũng bất lực với chàng tướng công đại ngốc của mình, nàng vội vòng tay qua ôm lấy Lạc Thiên rồi vuốt ve lên lưng chàng, giọng nói nhẹ nhàng dỗ dành:

- Tướng công ngốc, nín đi, làm sao th·iếp nỡ bức chàng cơ chứ!

Nghe vậy thì Lạc Thiên cũng ngưng khóc, thế nhưng vẫn còn nấc thành tiếng, chàng vừa nấc vừa mếu máo trong lòng Vân Nhi:

- Nàng vừa nói sẽ làm tới tối cho ta c·hết luôn còn gì? Hic!

Lúc này Vân Nhi khom xuống khẽ cắn vành tai của Lạc Thiên một cái rồi thủ thỉ:

- Không làm mà cứ cạ cái mặt của mấy người vô ngực người ta hoài, như vậy ai mà chịu cho nổi!

Nói tới đây thì Lạc Thiên cũng hiểu ra vấn đề, chàng nhanh chóng bắt tay vào việc...