Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 16: Lôi Hỏa Tranh Kê




Chương 16: Lôi Hỏa Tranh Kê

Lúc này cả hai vẫn chưa rút v·ũ k·hí ra mà chỉ để hờ trên lưng và thụ thế chuẩn bị t·ấn c·ông. Rồi tên kia nhìn chằm chằm vào Lạc Thiên và nói:

- Thần Binh nguyên tố, có vẻ như không đơn giản, ngươi là ai?

Trong tự nhiên có năm nguyên tố chính là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Thần Binh nguyên tố là Thần Binh có sức mạnh điều khiển các nguyên tố đó.

Ngoài năm nguyên tố chính thì còn một vài nguyên tố khác như lôi, phong, băng, nham…

Và Chùy Sấm Sét của Lạc Thiên chính là một Thần Binh có khả năng điều khiển nguyên tố lôi.

Bởi vì trong tự nhiên chỉ có vài nguyên tố nên số lượng Thần Binh thuộc nhóm này là rất ít, nó cũng là lý do mà Thần Binh nguyên tố được liệt vào danh sách Thần Binh quý hiếm.

Sau khi tên kia hỏi thì Lạc Thiên lạnh giọng:

- Biết cũng c·hết, không biết cũng c·hết, chi bằng cứ vậy mà c·hết sẽ tốt hơn!

Nghe xong thì tên kia cười khẩy một cái rồi rút ra cây thương dài ba thước, trên thương có các luồng khí màu đỏ uốn lượng chạy dọc từ trên xuống dưới, lưỡi thương được tô điểm bằng hoa văn lửa đỏ phập phồng nhìn rất đẹp mắt.

Và rồi tên đó không chần chừ mà phát ra lửa cuồn cuộn bao lấy cây thương sau đó lao lên đâm thẳng vào Lạc Thiên.

Lạc Thiên cũng không vừa, chàng rút cây chùy ra bộc sét lên nó và phi tới ứng chiến.

Hỏa thương là lôi chùy v·a c·hạm cực mạnh, lửa và sét bắn tùm lum, cả hai như hai con mãnh thú liên tục đối chiến ngay trong quán ăn, chẳng mấy chốc biến nơi này trở thành một bãi chiến trường ác liệt.

Thoáng một cái, cả hai đã đọ thương và chùy bà trăm hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại, bàn ghế lúc này đã biến thành gỗ vụn, tường nhà xung quanh cũng chẳng khá hơn, có nơi b·ốc c·háy, có nơi bị sét đánh tan tành.



Chủ quán và tiểu nhị đã sớm chạy bỏ quán từ lâu, người dân xung quanh thì hiếu kì muốn lại gần xem nhưng không dám, phải bu đông cách đó vài trăm trượng để nhìn vào chấn động mà hai người họ điên cuồng phát ra.

Rồi khi mọi thứ xung quanh đã trở nên tan hoan và bình địa, cả hai tách nhau ra sau tám trăm hiệp giao đấu bất phân thắng bại.

Đứng trên đ·ống đ·ổ n·át, tên kia khom người thở hổn hển do vừa đói mà còn vừa phải chiến đấu dài hơi, lúc này hắn buộc phải chóng thương xuống đất làm trụ mới có thể đứng vững:

- Khá lắm nhóc con, rốt cuộc ngươi muốn gì hả?

Lạc Thiên sau một hồi dài giao đấu thì nhận ra tên này sở hữu một món Thần Binh khá ấn tượng, rất có thể nó là một trong mười hai Siêu Cấp Thần Binh, chàng lúc đầu chỉ muốn giành con gà, thế nhưng lúc này lại muốn lấy cái mạng tên này để tước đoạt Thần Binh.

Chỉ có điều lúc này chàng đang đói, không có đủ sức để kích hoạt Chí Tôn nhãn, việc đối chiến thể lực thuần túy như thế này quả không dễ gì lấy mạng được đối phương.

Dù tình trạng lúc này của chàng cũng chẳng khá hơn tên kia là bao, thế nhưng khi nghe hắn hỏi thì Lạc Thiên cũng rất cứng cỏi đáp:

- Ta, muốn cái mạng của ngươi!

Nghe thấy vậy thì tên đó cười khẩy một cái rồi nói:

- Thế thì đến đây mà lấy!

Vừa nói hắn ta vừa dùng hết số nguyên khí còn lại trong người nén vào cây thương. Lúc này cây thương của hắn ta bùng phát lửa đỏ dữ đội, hắn thét lớn một tiếng rồi dậm chân phi tới như một con mãnh thú vung cây hỏa thương đâm thẳng vào hướng Lạc Thiên đang đứng.

Lạc Thiên cũng bung hết số nguyên khí mà mình còn vào đòn cuối cùng. Cây chùy của chàng bắt đầu bộc phát hàng vạn tia sét ra xung quanh, Lạc Thiên dậm chân một phát phi tới vung chùy nện một nện như trời gián vào tên kia.



"Rầm" một cái, cả hai đòn đánh siêu khủng kh·iếp v·a c·hạm, lửa và sấm sét bùng phát dữ dội, một v·ụ n·ổ kinh thiên động địa phát ra từ điểm chạm của thương và chùy khiến cả hai văn xa về phía sau.

Cơ thể tên kia bay đi như một cơn gió va vào vô số gạch đá, cuối cùng đâm trúng một cây cột nhà rồi mới rơi xuống cùng với những mảnh vỡ.

Còn Lạc Thiên cũng bị đẩy lùi ra bốn mươi tám thước, cơ thể chàng lê dài trên đ·ống đ·ổ n·át và đụng xầm vào một cái tường nhà mới dừng lại.

Lạc Thiên với tay đẩy những viên gạch đá đang đè trên người mình ra rồi loạng choạng đứng dậy, cảm giác đầu tiên của chàng lúc này là ngực đau nhói, có lẽ đã bị gãy mấy cái xương sườn.

Da thịt toàn thân cũng rách nát với vô số v·ết t·hương, máu me chảy tùm tum ướt đẫm cả ra quần áo. Mặt nạ rồng cũng b·ị đ·ánh nát một bên để lộ ra nữa phần dung nhan bất phàm.

Lạc thiên vận khí thu cây chùy gai bay về bên tay rồi từ từ bước tới chỗ tên kia. Sau một hồi trầy trật đi trên đ·ống đ·ổ n·át, cuối cùng Lạc Thiên cũng tới chỗ tên đó, hắn ta lúc này đã b·ất t·ỉnh nhân sự, tình trạng cơ thể thì cũng be bét giống như Lạc Thiên.

Sở dĩ cùng ác chiến mà Lạc Thiên vẫn còn tỉnh được trong khi tên này thì b·ất t·ỉnh là vì vào thời khắc quyết định, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như uy lực của hai chiêu thức là ngang nhau.

Thế nhưng tốc độ của sấm sét nhanh hơn lửa rất nhiều, và khi hai bên áp sát giao chiến, sét của Lạc Thiên đã đánh thẳng vào tên này trước khi lửa của hắn kịp thời chạm vào chàng, từ đó khiến hắn ta nhận vào một thương tổn kinh hoàng trong thời khắc quyết định.

Lạc Thiên cầm cây thương của hắn ta lên và quẹt lấy một v·ết m·áu trên người hắn. Lúc này khi đã có máu, Lạc Thiên vận khí thi triển Giải Trừ Khế Ước.

Đây là một thuật thức cắt đứt sự liên kết của Thần Binh với chủ nhân của nó, khiến nó trở nên tự do và có thể tiếp nhận một chủ nhân mới.

Muốn thực hiện được thuật thức này thì cần phải có máu của chủ nhân nhiễu lên trên Thần Binh và biết được ấn chú Giải Trừ Khế Ước.

Ấn chú thì lúc ký khế ước với Thần Binh, ai cũng phải học nó, và khi giải khế ước, chỉ cần làm ngược lại là có thể thi triển.

Vắt cây thương và cây chùy trên vai, Lạc Thiên nhanh chóng rời khỏi bãi chiến trường trong sự kinh hãi của những người dân đang đứng coi ở phía xa.

Lạc Thiên đi đến một con hẻm nhỏ, chàng ngồi bệt xuống đất, mạn sườn bên phải của chàng đau nhói cộng với máu từ các v·ết t·hương chảy ra liên tục khiến chàng chẳng thể đi nổi nữa.



Đến nước này buộc phải gọi thê tử đến cứu, nghĩ rồi Lạc Thiên bật long ấn lên và gọi cho Vân Nhi. Đợi một hồi thì nàng ấy cũng trả lời, một giọng nói lạnh toát phát ra bên trong tâm thức của Lạc Thiên:

- Có việc gì?

Nghe thấy cái giọng cục súc của Vân Nhi thì Lạc Thiên biết nàng còn giận mình, thế nhưng lúc này chàng không còn hơi sức đâu mà để tâm tới điều đó, giọng Lạc Thiên yếu ớt:

- Cứu với... ta sắp c·hết!

- Hứ, c·hết luôn đi!

Vân Nhi vẫn cục súc, dù vậy Lạc Thiên vẫn nhẹ nhàng:

- C·hết rồi lấy ai hầu hạ cho nàng?

- Khỏi! Không có mấy người tôi vẫn sống khỏe!

- Thôi mà... cứu đi, sắp c·hết thật rồi nè!

- Hừm, giữ long ấn phát sáng đi!

Nghe thấy vậy thì Lạc Thiên tắt liên kết, chàng nằm đó thôi thốp cố vận khí vào long ấn để nó phát sáng mờ mờ. Thế nhưng chỉ duy trì được vài phút thì Lạc Thiên kiệt sức và ngất đi lúc nào không hay.

Mãi đến ba ngày ba đêm sau thì Lạc Thiên mới tỉnh lại, chàng mở mắt ra đảo mắt nhìn một vòng thì thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ, dường như là phòng của quán trọ.

Chàng cố gắng nhúc nhích cơ thể thế nhưng một cảm giác đau nhói nơi bẹ sườn lại khởi lên khiến chàng nhăn mặt, tự nhũ có lẽ lúc này chỉ có thể nằm một chỗ mà thôi.

Rồi khi đang nhăn nhó thì từ bên ngoài có người bước vào, đưa mắt ra nhìn thì Lạc Thiên thấy được một bóng hình quen thuộc, bóng hình mà chàng chỉ xa nó một ngày thôi là đã thấy trong người cồn cào khó chịu vô cùng...