Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chí Tôn Sợ Vợ

Chương 15: Đánh Mất Nhân Tính




Chương 15: Đánh Mất Nhân Tính

Lạc Thiên từ từ đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh của Tiểu Vy lên, rồi chàng nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ của nàng. Lúc này đồng tử của Lạc Thiên bắt đầu xoay tròn và chuyển sang hình dạng ngôi sao sáu cánh, cách đường gân vàng đồng loạt nổi lên trên mặt chàng.

Và rồi bỗng nhiên không gian thay đổi, Tiểu Vy nhìn thấy mình đang bị trói chặt vào một cây cột gỗ lơ lửng giữa khoảng không tối đen vô tận.

Rồi từ dưới chân nàng, những đốm lửa vàng bùng lên, nó từ từ đốt lấy cơ thể nàng. Từng mảnh da thịt của Tiểu Vy biến thành tro và rơi xuống, thế nhưng nàng không hề thấy đau đớn.

Lúc này phần đầu của Lạc Thiên từ từ hiện ra trước mắt nàng và lơ lửng giữa không trung.

Nhìn thấy khuôn mặt gân guốc của Lạc Thiên, và chân mình thì đang từ từ bị thiêu cháy, Tiểu Vy quát to:

- Chuyện này là sao? Huynh đang làm gì ta?

Ngôi sao sáu cánh trong mắt Lạc Thiên xoay tròn chậm rãi, một vòng tròn màu vàng với hoa của Chí Tôn Nhãn hiện lên dưới chân Tiểu Vy, vòng tròn đó từ từ di chuyển lên và hút lấy những mảnh tro đang rơi ra.

- Quá trình phong ấn linh hồn bắt đầu, cô sẽ c·hết trong một phút nữa - Lạc Thiên lạnh giọng.

Nhìn thấy cơ thể mình bị ngọn lửa vàng thiêu đốt từ từ mà không thể nào kháng cự được, Tiểu Vy bắt đầu mất bình tĩnh, nàng quát to:

- Chẳng lẽ đây là sức mạnh nhãn lực của huynh? Huynh nghĩ gì mà sử dụng nó lên ta? Huynh bị điên rồi hả Thập Long? Chúng ta là người một bang mà?

Lạc Thiên vẫn không biến sắc, chàng nhẹ nhàng đáp:

- Nếu không g·iết cô, bí mật của ta sẽ bị tiết lộ!

Lúc này lửa vàng đã đốt hết phân nửa cơ thể của Tiểu Vy, nàng bắt đầu run rẩy:

- Tôi, tôi hứa sẽ không tiết lộ chuyện của huynh, xin, xin huynh hãy tha cho tôi, tôi thề tuyệt đối sẽ không ai biết được chuyện hôm nay.

Dù Tiểu Vy có van xin như thế nào thì Lạc Thiên cũng không dừng tay, lửa vàng vẫn cứ đốt lấy cơ thể của Tiểu Vy một cách chậm rãi, từng chút, từng chút một.



Rồi khi chỉ còn có phần đầu, Tiểu Vy bật khóc gào thét:

- Cầu xin huynh! Tôi muốn sống!

Lúc này, khi nhìn thấy một người con gái bật khóc trước mặt mình, Lạc Thiên bừng tỉnh, chàng dừng quá trình phong ấn lại.

Từ nãy đến giờ chàng đã bị cảm xúc sợ hãi lấn át mà mất đi nhân tính. Chàng đã sợ rằng sẽ đánh mất Vân Nhi nếu như để chuyện hôm nay đến tai nàng. Và rồi vì sự ích kỷ của bản thân mà chàng nhẫn tâm ra tay với một cô gái.

Điều đó khiến chàng hổ thẹn vô cùng, chàng vội vàng trả lại phần linh hồn đã đốt cho Tiểu Vy và giải trừ Lãnh Địa Chí Tôn.

Lúc này Tiểu Vy tỉnh lại, nàng thở gấp vì sự sợ hãi tột độ vẫn còn hiện hữu. Nàng run rẩy ngước lên nhìn vào khuôn mặt đầy những đường gân của Lạc Thiên.

Tiểu Vy cảm giác người đứng trước mặt mình không khác gì một con ác quỷ, nó khiến nàng như bị nghẹt thở khi nhìn vào ánh mắt lạnh tanh ấy.

Còn Lạc Thiên thì dù lúc nãy có phần mất bình tĩnh thế nhưng vẫn giữ khuôn mặt lãnh đạm, rồi chàng khóm xuống từ từ nâng cằm Tiểu Vy lên và nói:

- Cô hãy nhớ thật kỹ khuôn mặt của ta lúc này, ngày sau nếu hé nửa lời với Vân Nhi thì cô cũng biết kết cục của mình rồi đó!

Nói rồi Lạc Thiên đeo mặt nạ vào và đứng lên quay lưng bước đi trong sợ hãi của Tiểu Vy. Nàng tự hỏi Thủ lĩnh của mình tại sao lại đi lấy một con quỷ như thế này làm lang quân kia chứ...

***

Lạc Thiên ra khỏi kỹ viện, chàng phi lên nóc một ngôi nhà cao gần đó rồi đưa mắt nhìn lên ánh trăng. Những cơn gió thổi nhẹ nhàng đẩy đưa theo dòng suy nghĩ của Lạc Thiên.

Chàng nhớ lại những gì vừa xảy ra, lúc đó chàng đã không làm chủ được cảm xúc mà để nỗi sợ lấn át lý trí.

Điều này khiến chàng bận lòng, chàng tự hỏi nếu như sau này khi chàng đánh mất chính mình, người đứng trước chàng lúc đó không phải người lạ mà là một người thân của chàng thì sẽ ra sao.



Chàng tự nhủ với lòng sẽ phải điềm tĩnh hơn, nếu muốn trở thành một vị vua thật sự thì vào những thời khắc quan trọng tuyệt đối không được phép để lạc mất lý trí.

Rồi bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, bất giác Lạc Thiên lại nhớ đến Vân Nhi, từ khi thành hôn đến giờ, đây là đêm đầu tiên chàng và nàng không ngủ cạnh nhau.

Đêm nay sẽ không ai bế nàng lên giường, không ai rửa chân cho nàng, không ai đấm lưng và không ai chúc nàng ngủ ngon.

Chàng tự hỏi bây giờ nàng đang ở đâu, đã ngủ hay chưa và liệu nàng có nhớ chàng như cái cách chàng nhớ nàng hay không?

Rồi tối đó Lạc Thiên ngủ trước hiên nhà một người dân, chàng nằm co ro trong tiết trời lạnh lẽo, cố chợp mắt để cho qua cơn đói.

Lúc này Lạc Thiên tự nhũ dù sau này có c·hết cũng không rời xa Vân Nhi, bởi vì khi đi khỏi vòng tay của nương tử thì cuộc đời chàng chỉ toàn là bão tố...

***

Sáng hôm sau, Lạc Thiên tỉnh dậy khi nghe thấy tiếng động từ trong nhà, chàng nhanh chóng rời khỏi đó để tránh làm phiền người ta.

Lạc Thiên đi lanh quanh thì bụng cũng đói, chàng bèn vào một quán ăn kêu một con gà nướng lu và một bình rượu đào sau đó ra bàn ngồi đợi món.

Ngồi chờ mãi thì món cũng đã ra tới quầy đón khách và chuẩn bị được tiểu nhị bưng ra bàn. Lạc Thiên ở phía này ngửi thấy mùi gà nướng mà bụng cồn cào, nước giải chảy liên hồi.

Thế nhưng ngay lúc đó bỗng dưng có một tên cao to lực lưỡng, mặt mày bặm trợn từ bên ngoài bước vào quầy kêu to:

- Cho ta một con gà nướng, nhanh lên, bổn đại gia đang rất đói.

Tiểu nhị nghe vậy thì cuối người nói:

- Vâng, mời ngài ra bàn đợi một lát ạ, gà phải cần thời gian nướng nên chưa có liền được ạ!

Tên đó có vẻ không hài lòng, hắn quay qua thì thấy con gà nướng mà tiệu nhị đang chuẩn bị bưng ra bàn của Lạc Thiên. Hắn cầm lấy con gà nướng cùng bình rượu quát to:

- Cái này chẳng phải gà sao? Ta lấy con này cũng được!



Hắn ta ngang nhiên lấy con gà và bình rượu đi ra ngoài bàn ăn trong sự khó sử của tiểu nhị.

Ở bên này, Lạc Thiên đang nuốt nước bọt liên tục để dằn lại cơn đói. Ấy vậy mà con gà vốn là của chàng lại bị tên kia lấy đi.

Lúc đang đói là lúc Lạc Thiên dễ nóng giận nhất. Khi tên kia vừa ngồi xuống bàn, chàng ngay lập tức bước tới từ phía sau đặt tay tên vai hắn và lạnh giọng:

- Huynh đài, con gà đó là của tôi!

Tên kia cũng đang rất đói, hắn chuẩn bị cắn cái đùi gà thì nghe thấy có người gọi mình, hắn ta quay đầu lại nhìn với ánh mắt tức giận, giọng nói cũng rất căm phẫn:

- Biến đi chỗ khác!

Lạc Thiên tức giận ấn tay bấu mạnh vào vai tên đó khiến hắn ta cau mày khó chịu. Hắn ngay lập tức đứng bật dậy hất tay Lạc Thiên ra, mặt đối mặt, nghiêm giọng:

- Muốn gì?

Lạc Thiên vẫn một giọng nói lạnh lẽo:

- Con gà đó là của ta!

- Ta thích lấy đó thì sao? - tên đó cũng rất cứng cõi đáp.

Lúc này không còn đủ kiên nhẫn với tên này, Lạc Thiên với tay ra sau cầm lấy Chùy Sấm Sét rồi phát ra những tia sét đánh thẳng vào tên ngoan cố trước mặt.

Thế nhưng khi vừa thấy Lạc Thiên động thủ hắn ta cũng nhanh chóng với tay ra sau lưng cầm lấy cây thương của mình và phát ra những ngọn lửa đỏ đánh thẳng về phía Lạc Thiên.

Lửa và sét và cham, tia sét xé toạc những đóm lửa và đi thẳng, còn ngọn lửa dù bị tách ra nhưng không b·ị đ·ánh tan, chúng vẫn cuồn cuộn lao về phía trước.

Nhìn thấy hai nguồn năng lượng đi xuyên qua nhau thì cả hai đều đồng loạt lui về sau để tránh đòn của đối thủ.

Những người khách xung quanh thấy sét và lửa bắn ra tứ tung thì vội vàng tháo chạy khỏi đó, những người làm trong quán cũng sợ hãi nấp vào trong, chẳng mấy chốc chỗ này chỉ còn lại hai kẻ đang đói rã rời và giành nhau một con gà...